Sáng sớm hôm sau, Ninh Tương Y đi đến thăm Hoàng đế.
Buổi sáng có rất nhiều người đến thăm bệnh,mọi người đến đều nhanh chóng lui ra.Chỉ có Ninh Giác đến nói vài câu, khi nhìn thấy Hoàng đế cả buổi vẫn chưa tỉnh, mới rời đi, thế mà vừa đi không lâu, Ninh Kham liền tỉnh, vừa mở mắt liền thấy Ninh Tương Y, lúc này hừ một tiếng.
“Ngươi không đi sao? Ngươi còn về làm gì.
Sao lại ở chỗ này? Chờ ta chết vì tức giận đúng không?” Khi nói lời này, giọng nói của Hoàng đế đã khàn khàn, không thèm nhìn Ninh Tương Y một cái.
Thấy Phụ hoàng đã tỉnh, Ninh Tương Y nhanh chóng đất nước cho hắn, nhưng hắn.
nhất quyết không chịu uống, Ninh Tương Y không còn cách nào khác đành để Thường Hỉ đến cho hắn uống.
Nhìn thấy Hoàng đế uống nước, mọi người cũng bớt lo lắng hơn, Ninh Tương Y không khỏi thương tâm nói: “Phụ hoàng, ngày hôm qua là do ta bốc đồng, là tại ta không tốt, chỉ vì tức giận mà nói ra lời kia, làm sao ta có thể bỏ người đi được? Làm công chúa Đại Lục thật là tốt và Phụ hoàng đối với con cũng là người tốt nhất…”
Ninh Kham nghe lời nàng nói thờ ơ, vẫn hừ lạnh một tiếng.
Ninh Tương Y giọng nói có chút thống khổ: “Phụ hoàng…… Phụ hoàng ít nhất phải nói cho con biết nguyên nhân tại sao chứ? Ít nhất để con chết còn nhắm mắt…”
Ninh Kham chỉ đơn giản là nhắm mắt lại giống như đã ngủ rồi … Ninh Tương Y bóp chặt miệng, nháy mắt với Thường HỈ, ra hiệu người đi ra ngoài.
Thường Hỉ rất hiểu Ninh Tương Y, tin rằng nàng sẽ không làm hại Hoàng đế, nên đã cùng những người trong cung khác đi ra ngoài nhẹ nhàng, chỉ còn lại hai cha con Hoàng đế.
Phải một lúc lâu, Ninh Tương Y nhẹ giọng nói.
“Phụ hoàng… Người tỉnh rồi sao?”
Ninh Kham vẫn giả vờ bất động.
Ninh Tương Y cười kiên định, “Cha con mới qua một đêm làm sao có thể giận nhau được … Người là Hoàng đế, ngưòi có thể rộng lượng hơn được không?”
Ninh Kham đột nhiên mở mắt ra, nhìn nàng một cái rồi lại nhắm lại, “Ta là quá mềm lòng với ngươi!”
Đúng vậy, nếu không phải vì mềm lòng hắn đã không ngăn cản nàng, lúc này nàng đã uống phải nâu độc, chỉ còn có thể sống một tháng, hắn tiến hành lâu như vậy, giấu giếm mọi người, cuối cùng bị chính sự mềm lòng của hắn đánh bại.
Ninh Tương Y thì thào nói: “Phụ hoàng sai rồi…”
Nàng lại trừng mắt nói: “Ninh Úc mới là đáng trách, hắn đã đánh lừa ta, cho nên ta muốn chứng minh cho hắn thấy rằng phụ hoàng không hại ta, sau khi phụ hoàng bất tỉnh, ta cố ý uống một ngụm canh gà đen cho hắn xem… Bây giờ, ta không có việc gì … Ta trách hắn đa nghi!”
Ninh Kham lúc này mới không nhịn được nữa, đột nhiên mở mắt ra, “Không phải đã bị đổ hết xuống đất rồi sao? Sao lại uống nó?!”
Hắn thầm nghĩ Ninh Tương Y bị trúng độc rồi, làm sao đây? Đó lại là chất độc màu nâu nữa chứ.
Thái y! Hắn phải gọi thái y.
Không đợi Ninh Kham lên tiếng, Ninh Tương Y đột nhiên cười tủm tỉm, “Nhìn Người căng thẳng như vậy, còn nói canh kia không có vấn đề sao?”
Nàng nói như vậy, Ninh Kham hiểu ngay là nàng đang giở trò? “Ngươi!” Tiểu yêu nữ này dám lừa hắn sao?!
Ninh Tương Y vội vàng vuốt hắn một cái, thần sắc bình thản nói.
“Được rồi được rồi...!Mặc kệ nguyên nhân gì...!Cuối cùng người không có để ta uống chén kia canh, ta tha thứ cho người!” Ninh Kham nghe xong vừa tức, vừa giận, vừa mừng vừa sợ, tiểu yêu nữ này có biết lúc đó hắn đã sợ hãi như thế nào không?
Thế là hắn dứt khoát lật người không để ý tới nàng, dám dùng phương thức như vậy đến làm bộ với hắn sao? Thật là tốt!
Nhìn thấy Phụ hoàng như vậy, Ninh Tương Y mạnh dạn đi tới, ngồi ở mép giường, cưng chiều lay lay người Phụ hoàng.
“Phụ hoàng…… Người xem, ta tha cho người chuyện hạ độc, người còn chấp ta nói mấy câu tức giận sao? Thật không công bằng tí nào?”
Hai thứ này có thể lẫn lộn sao? Tại sao hắn lại phải hạ độc nữ nhi của hắn,đây có phải là nguyện ý của hắn không? Nghĩ đến đây, Ninh Kham cảm thấy có chút chua xót.
Nhưng đằng này, giọng nói của Ninh Tương Y cũng có phần uất ức.
“Phụ hoàng là không thích Y Nhi … Y Nhi