Còn hơn thế nữa ư? Tim Ninh Tương Y đập thình thịch, Ninh Kham lúc này đang nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng uy nghiêm của hắn.
“Y Nhi, nói thật cho ta biết, ngươi và Ninh Úc có tình cảm không?”
Ngay lúc này Ninh Tương Y chỉ cảm thấy không khí như đông cứng lại, hóa ra Hoàng đế đột nhiên làm như vậy là vì hắn đã biết hết rồi!
Thấy Ninh Tương Y há hốc mồm không biết trả lời như thế nào, Ninh Kham liền nhắm mắt lại, nhíu mày rậm, rõ ràng là hắn đang vô cùng đau đầu.
“Đại Dục không có nam nhân tốt hay sao? Đại Dục không có, còn Tiêu Uyên thì sao? Hắn hiện tại đã trở thành Hoàng đế rồi! Có rất nhiều lựa chọn … Tại sao phải chọn Ninh Úc? Ngươi quên mất, hắn do do một tay ngươi nuôi dạy hay sao?!” Ngươi thật, thật là … không biết xấu hổ”
Mặc dù Ninh Kham Không nói những lời sau nhưng sắc mặt Ninh Tương Y có chút tái nhợt, khi màn che bị xé nát và sự thật được phơi bày trần trụi trước mặt thiên hạ như thế này, nàng thực sự cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ninh Kham thấy vẻ mặt Ninh Tương Y dần trở nên đau khổ, cảm thấy lời nói của hắn giờ đây rất nghiêm túc,”Ta biết, Ninh Úc là người khơi mào chuyện này, kích động người trước, nhưng hắn là trẻ người non dạ.
Còn người, thật sự là một nữ tử vô cùng thông minh, vậy tại sao lại phạm sai lầm nghiêm trọng như thế này?”
“Phụ hoàng!” Ninh Tương Y nhắm mắt lại, “Đừng nói nữa…”
“Nếu không nói, ngươi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra hay sao?”
Ninh Kham chỉ tiếc mình nhu nhược, rèn sắt không thành thép, hắn ngồi dậy dùng ngón tay gõ gõ lên đầu Ninh Tương Y, “Ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy, Ninh Úc đã sai, ngươi sao có thể dây dưa với nó để đến tình huống này?”
Ninh Tương Y thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của hoàng đế như thế nào, cuối cùng … nàng cười, nụ cười ấy là đau khổ và bất lực.
“Phụ hoàng… Ta cũng không biết tại sao, thật ra ta không nên có bất kỳ suy nghĩ gì về hắn, nhưng là … Ta đã vô tình yêu hắn, cũng cảm thấy không hề đúng đạo lý …”
Ninh Kham đột nhiên căng thẳng mở mắt, “Giữa hai người…”
“Người đừng lo lắng …” Ninh Tương Y thở dài,”Ta chưa từng hứa với hắn chuyện gì…”
Ninh Kham thả lỏng người, lại trừng mắt nhìn nàng, “Cũng may, người vẫn còn nghĩ đến giữa người và hắn là tỷ đệ … Hừ!”
Ninh Tương Y chế nhạo trong lòng, làm sao có thể quan tâm đến mối quan hệ gia đình giữa tỷ đệ của bọn họ chứ, chẳng qua nàng còn có một nút thắt không thể buông bỏ.
Nói xong chuyện này, hai người cũng không đến nỗi ngượng ngùng, nhưng giải quyết chuyện này như thế nào vẫn là một vấn đề nan giải, không thể để cho qua chuyện này được.
Ninh Tương Y im lặng, Ninh Kham cũng im lặng, cuối cùng Ninh Tương Y lên tiếng trước.
“Phụ hoàng, kỳ thật ta vẫn luôn coi trọng Người, cũng biết Người không dễ dàng gì.
trong tình huống này, nhiều năm như vậy, ta gây phiền toái, liên lụy cho Người…”
Ninh Kham không ngờ Ninh Tương Y vừa mở miệng sẽ nói ra những điều như thế này, tuy rằng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, nhưng vẻ mặt hắn lại vô tình dịu đi một chút.
“Nói bậy, ngươi là nữ nhi của ta, làm sao có thể nói là liên lụy đến ta?”
Ninh Tương Y đột nhiên từ trên giường đứng dậy, sau đó quỳ xuống trước mặt Ninh Kham, dập đầu một cái.
“Phụ thân, Nhi thần bất hiếu, khiến người phiền lòng.”
Ninh Kham khi này không giữ được mặt mũi nữa, hắn nói “Thôi đừng tự trách nữa, người đứng dậy trước rồi nói chuyện.”
“Không … Nhi thần có chuyện muốn nhờ người ra mặt.”
Ninh Kham nhìn nàng, nhíu mày.
“…ngươi cứ nói.”
Ninh Tương Y chống nửa người lên, nói từng chữ một.
“Ta từ nhỏ đã không có mẹ, lớn lên ở Lãnh Cung, đối với người lúc đầu ta oán hận, nhưng ta không bao giờ quên lúc ta bị bệnh, người sớm đã ngồi ở bên giường ta trong một ngày và một đêm.
Ta sẽ không bao giờ quên rằng người đã nhiều lần bảo vệ ta trước mặt các triều thần … Khi trên Vấn Thiên Đài người vì ta mà kéo dài thời gian, ngay cả khi mưa như trút nước và sấm sét vang trời, nhưng thực sự đối với ta, người đã vì ta rất nhiều …”
Nàng nói lời này rất