Vừa nghĩ như thế, Ninh Úc tâm trạng rộng mở trong sáng, ôm nàng càng chặt thêm.
Mùi thơm trên người nàng hòa với mùi thuốc quanh quẩn ở chóp mũi hắn, hắn đã sớm xác định, đây là người hắn muốn bên cạnh cả đời, nhất định phải tin tưởng.
Ôm thế này một hồi, mặc dù không nói chuyện, nhưng ở giữa cả hạ lại giống như trao đổi rất nhiều, ấm áp nhẹ nhàng chảy vào tim, hai người đều cảm thấy yên bình.
Lúc này, Ninh Tương Y đột nhiên phát hiện trầm hương đã đốt gần hết, rụt rè và ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cho nên… Người tin rằng ta thích ngươi à?”
Ninh Úc khẽ mỉm cười, khí chất mạnh mẽ lạnh lùng độc đáo lan tràn, còn hiền dịu hơn … Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng, rồi gật đầu.
“Ừm.”
Ninh Tương Y có chút xấu hổ, “Vậy ngươi sẽ cứu Tư Vô Nhan chứ? Ta cam đoan, đây tuyệt đối sẽ là lần cuối cùng… Chờ xong chuyện Ngọc Kỳ, Thái tử đăng cơ, những chuyện khác trong thiên hạ, chúng ta sẽ không tham gia nữa.”
Nàng nói xong lời cuối cùng, sắc mặt dần nghiêm túc, một khi bốn quốc gia ổn định lại, hòa bình và phát triển, nàng cảm giác món nợ ở kiếp trước đã trả xong, nàng có thể hưởng thụ cuộc sống thuộc về nàng.
Thật rất kỳ lạ, lúc nàng mới tỉnh dậy ở kiếp này, cho là cả đời mình sẽ vì phát triển mà bôn ba, thế gian này luôn luôn có nhiều chuyện phải làm, nàng có làm cả đời cũng không hết, cuộc sống rất phong phú.
Nàng luôm cảm thấy cuộc sống phong phú như vậy dành một đời cũng không có gì sai, thế nhưng từ khi nàng bắt đầu đón nhận Ninh Úc, nàng đột nhiên nghĩ, nàng có thể bắt đầu sống cho chính mình được không?
Nàng có được kiếp này, chẳng lẽ chỉ có thể dùng để chuộc tội sao?
Nàng và người khác không có gì khác nhau, đều là một cá thể bên trong, là giọt nước trong biển cả, nàng cũng có sự sống, có thể trưởng thành, có thứ mất đi, và có được nhiều thứ.
Ninh Úc… Chính món quà lớn nhất nàng có được.
Nàng sẽ cố gắng, thử quên hết quá khứ, một lòng ở bên hắn.
Trầm hương đất chỉ sót lại một chút, Ninh Úc còn vì ý nghĩa trong lời nói của nàng mà kinh ngạc, nàng cũng đã nghĩ thông suốt hết mọi chuyện.
“Đồng ý không?”
Ánh mắt Ninh Tương Y sáng rực.
Hồi lâu, trước khi mảnh trầm hương cuối cùng thăng lên, hắn thở dài một tiếng, hôn lên trán nàng.
“Đều tùy nàng.”
Vì nàng nói cùng nhau ra biển, cùng mặc kệ chuyện thế gian, nắm tay nàng cả đời, có gì mà hắn không thể nhịn, không thể không cho nàng được?
Ninh Úc cũng rất may mắn, vì cuộc đời hắn có Ninh Tương Y nàng là bảo vật quý nhất của hắn.
Không có cái thứ hai.
Lưu Nhiễm Tân mang ơn Ninh Úc, đồng ý giúp hắn ba lần, hắn vốn cho là lần này cũng giống hai lần trước đó, không có chuyện gì lớn, ai ngờ sau khi hắn nhìn thấy Tư Vô Nhan, mới biết thật sự gian nan, xem ra, lần này không sử dụng tất cả sức lực là không được, cái này có phải công chúa cố ý phá danh hiệu thần y của hắn không?!
Ngày kế tiếp, Ninh Úc cùng đội ngũ đi xem Tuyết Thành, nhưng Tuyết Thành đã thu dọn sạch sẽ, nhìn không có bao nhiêu vết tích hậu chiến, Tiểu Thất dẫn người chuẩn bị đến báo cáo cho Ninh Úc, lúc này, đứng ở sau lưng Tiểu Thất một nữ tử tiến lên một bước, nói, “Ta muốn gặp Vương gia.”
Đứng trên hành lang, Ninh Úc cũng không để ý tới, nhưng nữ tử kia lại không hề rời đi, mở miệng nói lại, “Vương gia, thêu áo cưới cần vài sợi chỉ thêu lụa vàng và lụa mây xanh tuyết những vật này… Không biết…”
Lúc này Ninh Úc mới dừng bước lại nhìn nàng một cái.
Nữ tử này được Tiểu Thất cứu khi mới vào Ngọc Kỳ, Ninh Úc ban đầu không rảnh để ý, nhưng nữ tử này chạy theo nói mình thêu dệt khéo, không có người thân, hy vọng Ninh Úc sẽ thu nhận mình, coi như làm chân việc vặt cũng được.
Ninh Úc quay người muốn đi, nhưng khi thấy khăn tay nàng nâng lên, đột nhiên đổi ý.
Kỹ thuật thêu kia công nhận sinh động như thật, thật giống như hình ảnh đời thực, hắn chưa từng thấy kỹ nghệ phi phàm như vậy, đột nhiên nghĩ đến nếu để cho nàng thêu cho Hoàng tỷ thêu một cái áo cưới, cũng là lựa chọn tốt.
Cho nên nàng mới có thể ở lại, đi theo đội quân.
Trên đường đi nàng cũng biết thủ phận, cho