Úc Cửu Thiên nghe được động tĩnh thì vội vàng chạy đến, thấy Ninh Tương Y bị vây lại thì hắn ta theo bản năng muốn đi cứu nàng nhưng lại bị Diệp Khuynh Vấn kéo lại: “Úc ca ca, huynh đừng đi, đao kiếm không có mắt, nếu huynh bị thương thì sao?”
Úc Cửu Thiên sốt ruột nên gương mặt tuấn tú tràn đầy sát khí, đẩy Diệp Khuynh Vấn ra muốn đi lên phía trước: “Ta lại muốn xem thử xem ai dám làm bị thương tai”
Thấy hắn ta như thế thì trong mắt của Diệp Khuynh Vấn lóe lên một tia oán độc! Rốt cuộc thì Ninh Tương Y có chỗ nào tốt mà Thái tử ca ca thích nàng, ngay cả Úc Cửu Thiên mới gặp nàng có một lần cũng có thiện cảm với nàng.
Quả nhiên là một con hồ ly tinh, nếu nàng bị Ninh Hàm Duyệt giết chết thì càng tốt! Chính vì có ý nghĩ như vậy cho nên Diệp Khuynh Vấn càng thêm ra sức ngăn cản Úc Cửu Thiên, nàng ta chặn hắn ta lại, nói: “Úc ca ca, đây là chuyện nhà của hoàng gia, sao chúng ta có thể nhúng †ay vào được? Coi như ta van xin huynh, đừng đi…”
Hai mắt nàng ta đẫm lệ nhìn hắn ta, quả nhiên là giai nhân như ngọc, giai nhân hiếm thấy.
Úc Cửu Thiên nhìn nàng ta chăm chú, đột nhiên có chút tẻ nhạt vô vị.
Sau lúc trước hắn ta lại cảm thấy Diệp Khuynh Vãn không giống như những tỷ muội xung quanh hắn ta? Nghĩ đến đây thì hắn ta chậm rãi rút tay mình về, sải chân đi mất.
Mà thị vệ đeo cung cũng vẻ mặt nghiêm túc, dần dần tới gần, kèm theo tiếng kêu giết của Ninh Hàm Duyệt là lưỡi đao sáng loáng lạnh lão…
Vốn dĩ Ninh Tương Y chỉ là đứng ở đó, nhưng lúc này, đột nhiên nàng cúi đầu xuống, hai bả vai giữ thẳng, tư thế rất kỳ quái.
Ninh Hàm Duyệt nhìn kỹ lại mới phát hiện ra nàng đang cười! Tiếng cười đó càng lúc càng lớn, cuối cùng chuyển thành ngửa đầu cười tot Nàng nhìn Ninh Hàm Duyệt, ánh mắt tràn ngập sự thương hại.
“Trưởng công chúa, ngươi vẫn… rất ngu ngốc!” Hai mắt Ninh Hàm Duyệt trợn trừng dữ tợn, toàn thân run lên, nhưng lại bị nàng khiến cho nói không nên lời!
“… Nếu ta ngu như ngươi thì ta sẽ tìm chỗ trốn đi, còn đỡ hơn là bị người ta đẩy ra đứng mũi chịu sào.” Ninh Tương Y thấp giọng nói xong, không đợi Ninh Hàm Duyệt nổi giận nàng đã lấy một vật từ trong tay áo ra, chậm rãi giơ lên.
Tất cả mọi người cùng quan sát nó, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, đó là một tấm kim bài sáng loáng, trên đó viết: “Như đích thân trâm tới” – bốn chữ lớn như là rồng bay phương múa! Bọn thị vệ quá sợ hãi, toàn bộ quỳ xuống! Đây chính là: “Như đích thân trãm tới”! Không ít người đến đây tương trợ nhìn thấy đám thị vệ quỳ xuống thì đều nhìn nhau, mà đám thị vệ đó đều cùng nhìn về một hướng, đó một dáng người thẳng tắp ngạo nghễ, dù cho không nói gì nhưng lại có một luồng khí thế bao quát thiên hại Nàng rất thong dong, mặt mày lạnh nhạt, không hề có chút sợ hãi nào.
Đúng, nàng là công chúa Triêu Dương, mà công chúa Triêu Dương cũng không phải là một người khi không còn thân phận thì trở nên vô dụng… nàng là một vị kỳ nữ! Mà Ninh Hàm Duyệt chưa lấy lại tỉnh thần trước biến cố trước mặt thì Ninh Tương Y đã cầm kim bài chậm rãi đi tới trước mặt nàng ta.
Lúc này Ninh Tương Y còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã cao ngang ngửa Ninh Hàm Duyệt, nàng cười, cầm kim bài đập nhẹ lên gương mặt cứng ngắc của Ninh Hàm Duyệt, nở một nụ cười rất xấu xa, rất tà ác.
“Hoàng tỷ, thật ra lần nào ta cũng muốn nói với tỷ một câu, người như tỷ thì tốt nhất là cả đời nên trốn ở trong phủ công chúa với đám nam sủng của mình. Đừng có trà trộn vào đám người thông minh tự làm mất mặt, cút về đi.”
Mỗi một lần tấm kim bào đó đánh lên mặt đều khiến cho Ninh Hàm Duyệt cảm nhận được lạnh lẽo thấu xương và trào phúng, nàng ta oán độc trừng mắt nhìn Ninh Tương Y, trong lòng vô cùng phẫn nộ và không cam lòng! Vì sao phụ hoàng bất công như vậy!
Vì sao?! Cái kim bài này trên đời chỉ có hai cái, một cái được hoàng đế đeo bên hông, cái còn lại lại nằm trong tay Ninh Tương Y, hơn nữa khi bị giáng chức cũng không có thu lại. Vậy giáng chức để làm gì?
Đồng thời nàng ta lại cảm thấy tuyệt vọng, phụ hoàng bất