Bị Ninh Tương Y dọa sợ, Diệp Khuynh Vãn không dám động tay động chân nữa. Rượu ngon, đồ ăn ngon được gửi tới sườn núi nhiều như nước, một vài quý nữ bị dọa sợ cũng đã xin cáo từ trước, vậy nên cả một trang viên như vậy, chỉ có sườn núi này là nơi náo nhiệt nhất.
Ninh Tương Y đã khá say, bởi hương vị rượu nơi đây rất nhẹ, dư vị kéo dài, làm người vô thức say mê. Hơn nữa, trước đây khi còn ở hoàng cung, dù nàng có muốn say cũng không thể.
Cũng chỉ có hôm nay, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa cho Ninh Úc, lại cứu thoát được nhà họ Lưu, rồi rời xa hoàng cung, nàng mới cảm thấy hoàn toàn thư giãn, uống mãi không ngừng!
Hầu hết những người ở đây đều là những người quyền quý có tiếng ở kinh thành, đương nhiên cũng có vài con cháu đời sau của các vị quan lại, được cưng chiều lại không có gì làm, bình thường đều rất biết cách ăn chơi, hôm nay thấy một cô bé nhỏ tuổi như Ninh Tương Y nhưng lại phóng khoáng tới vậy, không khí ngày càng trở nên náo nhiệt.
Vốn dĩ, mọi người còn chơi vài trò chơi hoặc trò chuyện với Ninh Tương Y, nàng là một người hiểu biết, đa tài như vậy, dù mọi người nói tới lĩnh vực nào, nàng đều có thể mang lại những lời giải thích mới mẻ.
Nhưng khi trăng đã treo trên đầu ngọn cây, đột nhiên nàng đưa bình rượu lên, ngẩng đầu uống rượu! Dáng vẻ phóng khoáng, tùy ý này của nàng làm mọi người mê mẩn. Có lẽ, có một số người, không cần làm gì, bản thân họ đã tự toát ra vẻ phong lưu!
Có vẻ tâm trạng nàng không tốt, vậy nên mọi người ở đây đều im lặng, chỉ có tiếng rượu chảy ào ào, rượu chảy xuống làm ướt tóc và váy nàng. Vốn dĩ, đôi mắt của nàng rất trong trẻo, nhưng khi mở ra một lần nữa lại mang theo phong thái khiến người say mê.
“Hôm nay ta mới cảm thấy, giống như công chúa mới là sống.” Trong đám người, không biết ai đã nói ra một câu như vậy, Ninh Tương Y nhếch miệng cười: “Ngươi cảm thấy ta sống rất tốt? Những người khác cũng đã ngà ngà say, công tử Ngọc Tử Thanh, Thị lang bộ Hình cười nói: “Dù đã không còn chức vị công chúa nhưng thấy công chúa vui vẻ, phóng khoáng, tựa như ở trong tình huống nào cũng có thể tùy ý sinh sống, vậy còn không tốt sao?”
“Đừng gọi ta là công chúa nữa…” Ninh Tương Y bĩu môi, vung tay: “Ừ… Vui vẻ, phóng khoáng, a… Từ lúc bắt đầu ta đã muốn sống vui vẻ, phóng khoáng…” Ninh Tương y ngẩng đầu nhìn trời, giống như đang nhớ lại những kỉ niệm rất lâu trước đây khi còn ở tại lãnh cung.
Lúc này trời cũng đã tối, dưới ánh sáng của đuốc, ánh sao trở nên rất nhạt nhòa, nhưng gò má của nàng lại càng trở nên đẹp hơn, khiến người không thể rời mắt.
“Đại khái sống trên đời này, không thể cứ làm theo ý mình được… Có lẽ vỗn dĩ mỗi người đều sống vì người khác… Mọi xiềng xích trên người đều là những người mình quan tâm… Từng lớp từng lớp gông xiềng, nếu như… Không có những người đó, vậy mới thật sự tự do…” Nàng tự lẩm bẩm.
Chẳng biết tại sao, những suy nghĩ nhỏ bé lúc đầu cứ không ngừng phóng đại, nàng… Vốn dĩ, không phải theo đuổi cuộc sống giang hồ vui vẻ một mình sao? Lời của nàng làm mọi người rơi vào im lặng. Họ hoàn toàn không ngờ, một cô bé mới gần mười hai tuổi lại có thể nói ra một triết lý về cuộc sống có chiều sâu như vậy, có lẽ ở hoàng cung rèn luyện người tốt hơn.
Úc Cửu Thiên nhìn gương mặt đầy khao khát của Ninh Tương Y, không khỏi cảm thấy bực mình.
“Ngươi uống say rồi.” Hắn vừa nói xong, đôi mắt sáng lấp lánh của Ninh Tương Y liền nhìn hắn.
“Ta không say.” Úc Cửu Thiên buồn bực, đứng dậy nói: “Không uống nữa, không uống nữa, ta muốn về!” Có người vẫn còn lưu luyến chưa muốn về, nhưng ở đây, Úc Cửu Thiên là người có địa vị cao nhất, bọn họ cũng không dám làm trái lời của vị tiểu bá vương này.
“Vậy ta thì sao?” Ninh Tương Y rất ngu ngơ chỉ bản thân mình. Dưới ánh lửa, đôi mắt nàng ngơ ngác, giống như một chú dê con say rượu, làm mọi người muốn bảo vệ nàng thật tốt.
“Ta đưa ngươi về nhà…” Mọi người đều đã biết hiện giờ Ninh Tương Y đang ở tại biệt uyển của Úc Cửu Thiên. Con người Úc Cửu Thiên, dù làm xằng làm bậy nhưng rất có nghĩa khí, vậy nên những người khác đều rất an tâm khi để hắn đưa người đi.
Một lần uống rượu cùng nhau, vô tình giữa bọn