Ninh Úc xích lại gần khẽ ngửi, nói rất chắc chắn, “Không có.”
Nói cách khác, bọn họ đi lâu như vậy, cũng còn chưa đi đến nơi nàng vừa nãy vung hương phấn, đến mức loại mùi thơm vẫn chỉ có ở trên người áo đen, như vậy, bọn họ nãy giờ đi vòng vòng một chỗ?
Ninh Tương Y sắc mặt liền có chút khó coi… Là nàng quá khinh địch… Nàng biết rõ có bẫy cũng muốn tiến vào tìm tòi hư thực, chỉ vì nàng không để những người kia trong mắt, xem ra hiện tại, đối phương khá mạnh!
Bọn họ hiển nhiên đã lạc vào trong ảo giác, bởi vì sợ ra không được, cho nên đường hành lang vĩnh viễn sẽ không có điểm cuối cùng, sợ cái gì, cái đó sẽ đến.
“Thật xin lỗi… Là ta chủ quan…”.
Ninh Tương Y cúi đầu xuống, có chút uất ức xin lỗi Ninh Úc.
Ninh Úc cũng không áp lực chút nào, “Đừng sợ, có ta đây.” Hắn cũng không cảm thấy sẽ không ra được.
Hắn tỉnh táo một chút khiến Ninh Tương Y cũng bình tĩnh lại, đúng thế, bọn họ có cái gì phải sợ? Coi như nơi này có quỷ dị, có lợi hại hơn nữa, bên cạnh nàng có Ninh Úc, có cái gì phải sợ?
Mà người áo đen bên cạnh lại lo lắng, “Bây giờ là lúc nói lời xin lỗi sao?! Khi nào ra ngoài được hẳn nói!” 1
Ninh Tương Y vốn muốn để hắn bình tĩnh, nhưng mà nhìn sang một chút thì thấy chuyện kỳ quái chuyện xảy ra! Ở trước mặt Ninh Úc và Ninh Tương Y, người kia vậy mà đã biến mất mang theo vẻ kinh hãi!
Ninh Tương Y dụi dụi con mắt, xác định hắn là thật sự biến mất tại chỗ.
Nàng cũng có chút hoảng hốt, lúc này, Ninh Úc nắm chặt nàng tay, “Tỉnh táo, thở đều đi.”
Ninh Tương Y vội vàng lấy lại tinh thần làm theo.
Ninh Úc lại nói, “Đừng sợ, hắn biến mất, chỉ vì chúng ta không còn sợ hãi việc không thể đi ra ngoài, mà thoát ra khỏi ảo giác, nhưng bởi vì hắn hãm sâu trong sự sợ hãi, không cùng một phương diện với chúng ta, cho nên liền biến mất.”
Ninh Tương Y híp mắt, nhìn hắn, “Nói cách khác, có lẽ chúng ta từ lúc bắt đầu tiến vào, đã hôn mê rơi vào ảo giác rồi?”
Ninh Úc lại an ủi nàng, “Cho nên, ngược lại ta đối với tảng đá kia cảm thấy hứng thú, có thể vô thức kích thích người khác hôn mê, khiến người khác lâm vào ảo giác, thật sự là một đồ vật đáng sợ.”
Ninh Tương Y sắc mặt lại nghiêm túc hơn, “Chúng ta trước tiên cần phải nghĩ cách tỉnh lại!”
Ninh Úc gật gật đầu, “Có một cách rất trực tiếp.”
“Cách gì?”
Ninh Úc rút kiếm ra, có chút hiếu kỳ hỏi, “Nàng nói… Ở bên trong huyễn cảnh, người có chết không?”
Ninh Tương Y cúi đầu suy nghĩ sâu xa, “Trước kia ta có xem qua một quyển sách có viết, người bị bệnh tâm thần sẽ bị chết đuối bên trong ảo giác của mình, nói cách khác, người có thể tự mình giết chết mình…”
Ánh mắt Ninh Úc đột nhiên trở nên lạnh lẽo!
“Vậy ta cũng muốn thử xem…”
Ninh Tương Y còn chưa nhìn ra ý trong lời hắn, nhưng một giây sau, Ninh Tương Y chỉ cảm thấy phần bụng đau đớn! Ngẩng đầu không thể tin nhìn Ninh Úc!
Ninh Úc nặng nề cười một tiếng, “Ninh Tương Y, xem ra người vẫn không khôn lắm…”
Cái gì?
Hắn từng bước một tới gần, tướng mạo từ từ biến đổi, trang phục trên người cũng từ áo bào đen biến thành triệu phục của Nhiếp Chính Vương! Con rồng thêu trên áo bào đen sinh động như thật, mỗi một bước, đều giống như đạp ở trong lòng của nàng!
Nàng máu me khắp người, một mặt hoảng sợ lui về sau.
Còn Ninh Úc cầm kiếm, từng bước ép sát.
“Ở kiếp trước người bị bản Vương giết chết, kiếp này lại còn dám tới gần bản Vương, xem ra, những hình phạt bản Vương thực hiện ở trên thân thể người, không đủ ác… Không đủ đau đớn..”
Đôi mắt hắn lạnh như vậy, sát ý kia khiến người không rét mà run sát ý, là điều Ninh Tương Y cả đời đều khó mà quên được trong mơ cũng sợ!
Nàng không khỏi nhớ đến bên trong tử lao của Ninh Úc, khoảng thời gian tối tăm không ánh mặt trời! Mỗi ngày đều là tra tấn không có hồi kết!
“Không, ngươi không phải Ninh Úc… Ninh Úc sẽ không tổn thương ta...” giọng nói nàng phát run, nghe thì kiên quyết, lại khủng hoảng chính nàng cũng không phát hiện ra!
Ninh Úc cười nhạo một tiếng, “… nữ nhân ngu xuẩn, bản Vương đã giết ngươi một lần, thì sẽ giết