Nếu như không có nàng, mảnh đất này dù có sóng gió đến đâu cũng có thể bình yên vô sự, ít nhất cũng sẽ không có nhiều người chết như vậy…
“Ninh Tương Y!”
Ninh Tương Y quay đầu, thì thấy Ninh Giác đứng ngay sau lưng nàng.
“Thái tử ca ca.
“
Nàng quỳ xuống đi vài bước về phía hắn vài bước, nàng cảm thấy, trên thế giới này, tất cả mọi người trách nàng, nhưng Thái tử sẽ không thể trách nàng, dù sao nàng làm những chuyện sai, đều là vì Thái tử!
Ai ngờ nàng còn chưa tới gần, Thái tử liền vung kiếm ngăn cản đường đi của nàng!
“Vì trẫm sao?” Hắn giễu cợt, “Ngươi là vì dã tâm của mình! Ngươi không chịu giao binh quyền ra, còn nói muốn tự tay giải quyết chiến loạn! Đều là người lấy cớ muốn chiếm đoạt thiên hạ!”
“Ngươi..”
Ninh Tương Y trừng lớn con mắt! Y phục lộng lẫy của nàng chẳng biết lúc nào lại bụi bặm, cục diện trở nên yên lặng, nàng đau lòng nhìn Ninh Giác, cảm thấy đây đều là lấy cớ! Là Ninh Giác không yêu nàng nên hắn đang lấy cớ!
Đúng ra nàng phải nói, “Ngươi nói vô tình như vậy, đơn giản chính là muốn loại bỏ ta, để Diệp Khuynh Vãn lên thay vị trí!”
Nhưng giờ khắc này, nàng nhìn thấy ánh mắt Ninh Giác lạnh như băng, đột nhiên hiểu… Hắn thật sự cảm thấy nàng có dã tâm, muốn chiếm đoạt bốn nước, thống nhất thiên hạ...!Vì sao lúc trước, nàng không nhìn ra?
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?” Ninh Tương Y đột nhiên lạnh lùng hỏi, “Ngươi sợ ta muốn làm chủ thiên hạ, mà né tránh ta, không phải là vì không thích ta sao?”
Ninh Tương Y khác thường, khiến Ninh Giác im lặng, bởi vì trí nhớ của nàng không có đoạn này, cho nên Ninh Giác trong đoạn trong hồi ức căn bản sẽ không trả lời nàng.
Ninh Tương Y cúi đầu, nhìn váy mình nhuộm máu tươi..
Mũi tên hoài nghi của Ninh Giác, khiến nàng đau đến không thể thở!
Trong mắt nàng từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Tại sao người lại hoài nghi ta?”
Giọng nói nàng nhỏ không thể nghe thấy, “Ta...!Ta thật sự, chỉ muốn khiến tất cả mọi người tỉnh táo lại, muốn lấy hung bạo khống chế hung bạo, bình định thiên hạ thôi… Có phải ta đã làm sai...!Ta không, không phải cố ý…”
“Sai lầm lớn đã thành, không cố ý thì làm được cái gì?”
Một cái giọng nữ lạnh lẽo truyền đến, Diệp Khuynh Vãn cười, đem một chén rượu độc đưa lên, “Thế giới này sẽ không ai hiểu người, cho dù là phu quân của người, nhất định là như vậy, cái này chính là vận mệnh của ngươi!”
Nàng cười đến rộ như đóa hoa, “Rất mệt mỏi phải không, không ai tán thành ngươi, tin tưởng người, bị ngàn người chỉ trỏ, bị thế nhân chửi rủa, nhưng người c chết! Tội của ngươi...!Sẽ được chuộc lại.”
Ninh Tương Y nhìn vào tay đột nhiên xuất hiện một ly rượu, chiếu rọi bệnh lọc trong, là nàng lúc ba mươi tuổi, từ trong ra ngoài là diện mạo già yếu.
“Ngươi đáng chết! Là người đem vũ khí tàn tác đến nhân thế, kích động ác niệm của người đời!”
“Ngươi đáng chết! Ngươi giết nhiều người như vậy, những người kia, vốn nên được sống thật tốt!”
“Ngay cả người người yêu cũng hoài nghi người có dã tâm khác, ngươi không chết thì còn có tác dụng gì?”
Thật mệt mỏi...!Ninh Tương Y nắm ly rượu, thật sự muốn chết đi.
“Hoàng tỷ”
Ninh Tương Y động tác dừng lại!
Nàng quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Ninh Úc lúc sáu tuổi, một mặt gầy yếu tái nhợt đứng ở đó.
“Hoàng tỷ, nàng đừng bỏ ta lại…”
Ninh Tương Y giật mình!
Tiểu Ninh Úc từng bước một tới gần, mỗi một bước đi của hắn, liền sẽ lớn lên một chút, lúc đi đến trước mặt nàng, đã biến thành dáng vẻ mười bảy tuổi.
“Hoàng tỷ, nàng còn có ta đây.”
Ly rượu nhất thời vỡ vụn!
Ninh Tương Y đầu đau đớn! hoàn cảnh xung quanh lại một lần nữa biến đổi, chim hót hoa nở, cuộc đời bình yên.
Thu Hành Phong một bên dọn dẹp bọc hành lý cho nàng, động tác lễ mà lê mê kia, đều tỏ rõ hắn không muốn.
“Ở Vân Đỉnh Sơn không tốt sao?” Hắn đã hai mươi mấy tuổi, nhưng bởi vì dáng dấp non trẻ, bĩu môi thật giống như mười mấy tuổi, “Không xuống núi có được không?”
Ninh Tương Y đột nhiên rơi nước mắt, nàng rất muốn nói với hắn, “Được! Ta không xuống, ta cả đời này sẽ ở trên Vân Đỉnh Sơn