Ninh Tương Y cảm thấy đầu mê man, nàng đã luôn đi lại trong bóng đêm, đột nhiên hình tượng trước mắt thay đổi, biến thành ban ngày, nàng… lại lạc vào ảo giác rồi sao?
Bởi vì bản thân nàng bị trọng thương, lại tới gần bảo tàng, cho nên bị quái thạch trong bảo tàng thừa lúc yếu ớt mà tấn công nàng sao?
Thế nhưng hình ảnh trước mắt lại chân thật như vậy.
Đây là một đường đi sạch sẽ, hai bên đều là cửa hàng, nhưng lại rất ít người, trên mặt mỗi người hình như đang tràn đầy vui sướng vì sống sót sau tai nạn, Ninh Tương Y người ở trong đó, lại có cảm giác vừa hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm, cảm giác này..
thật sự rất quen thuộc.
Là cái gì đây?
Lúc này, có một cỗ kiệu to lớn và lộng lẫy chầm chậm đến, toàn thân kiệu màu đen và đó khiến cho người khác cảm giác vô cùng nặng nề! Nhưng dân chúng hai bên đường lại thật vui vẻ, nhao nhao quỳ là xuống, trong vui sướng, mang theo một chút kinh sợ!
Người đó là ai?
Ninh Tương Y lùi sang một bên, mặc cho cỗ kiệu nặng nề kia cùng đội ngũ ngàn người đi qua nàng, lúc đến gần, bên trong dân chúng có người hô to!
“Bái kiến Nhiếp Chính Vương!”
Trong khoảnh khắc hắn hô một tiếng làm phá tan sự yên tĩnh trên đường, dân chúng vội vàng cùng nhau cúi đầu, hô to!
“Bái kiến Nhiếp Chính Vương!”
Nhiếp Chính Vương?
Ninh Tương Y đứng trong đám người, tinh thần chấn động!
Nhìn cỗ kiệu kia càng ngày càng gần, lúc đi đến trước mặt nàng, nàng không khỏi nín thở!
Không biết từ chỗ nào xông đến một trận gió, thổi tấm rèm màu đen ra, lộ ra nam nhân bên trong đang nhắm mắt dưỡng thân.
Lông mày hắn tà ác nhếch lên, hai khóe mắt cũng chau lên, cái mũi cao thẳng và môi mỏng mím chặt, đều biểu hiện ra đây là một nam tử tàn khốc cỡ nào!
Cho dù dung mạo của hắn phảng phất hội tụ tất cả tinh tú thế gian, cho dù địa vị của hắn đã không có người nào có thể đụng, nhưng lại không có người nào dám tới gần hắn, đối với hắn chỉ có sùng bái tôn kính cùng sợ hãi thật sâu, hận không thể quỳ rạp dưới chân hắn, ánh mắt cũng chỉ dám nhìn từ góc áo của hắn trở xuống.
Hắn uy nghiêm không ai bằng! Hắn bá đạo nằm sâu trong lòng người! Đến mức cả con đường người này sau khi cỗ kiệu đã rời đi xa xa cũng không ai dám đứng dậy, biểu đạt tràn đầy đổi kính sợ với hắn.
Mà Ninh Tương Y, khi cơn gió thổi bay tấm màn nháy mắt liền sửng sốt!
Ninh Úc…
Không, không phải hắn, là Nhiếp Chính Vương! Nàng đã trở lại kiếp trước rồi sao? Sau khi nàng chết lại trở lại thế giới kiếp trước!
Đây là mơ? Là ảo giác?
Ninh Tương Y cúi đầu nhìn tay mình, trắng nõn óng ánh, là tay nàng năm mười tám tuổi, mà không phải tay chinh chiến mười năm ở kiếp trước! Như vậy nàng hiện tại, rốt cuộc là đã xuyên không rồi, hay chỉ là nằm mơ?.
Truyện Trinh Thám
Ninh Tương Y nghĩ mãi mà không hiểu, liền trực tiếp đuổi theo đội ngũ cung nhân! Sau đó nàng phát hiện, xung quanh vậy mà không có ai nhìn nàng, thậm chí nàng chạy vào bên trong đội ngũ, những người kia cũng như không hề thấy nàng!
Nàng kinh ngạc sững sờ, trực tiếp chạy đến phía trước đội ngũ, sau đó vô thức nhảy lên trên cỗ kiệu!
Lòng của nàng chợt hồi hộp, nhìn rèm cửa trước mặt, thật sự là Ninh Úc sao? Nàng trở về rồi sao?
Tay đi vén rèm, nhưng vén mấy lần, đều không thể được, nàng có chút nhụt chí...!Là đang nằm mơ mà…
Mà nàng cố gắng hành động như vậy, là vì đột nhiên đi vào nơi này, dù không quen thuộc cuộc sống nơi đây, nhưng chợt nhìn thấy gương mặt quen thuộc, là