Hắn muốn sắc phong ai, đúng thật là không cần nói cũng biết, Ninh Tương Y sắc mặt có chút xoắn xuýt, nhưng trong lòng đã buông bỏ.
Lúc đầu nàng tưởng, cảnh này sẽ khiến cho nàng căm hận không thôi, nhưng đến lúc này thật sự đối mặt, nàng lại cảm thấy mình vô cùng thoải mái.
Ninh Giác ở kiếp trước thích nữ tử hiền hoà như Diệp Khuynh Vãn, kiếp này, vì sao lại muốn chọc giận nàng ta?
Ninh Tương Y khẽ thở dài một cái, mà ở bên trong tiếng thở dài, với thân phận của một người đứng xem, mắt nhìn tất cả chuyện này.
Lễ sắc phong rất long trọng, nhưng Ninh Giác lại chưa từng xuất hiện, Ninh Tương Y nghe có người đang bàn tán, hình như là Hoàng đế lại lâm trạng bệnh rồi!?
Ninh Tương Y có chút kỳ lạ, nàng nhớ kỹ thân thể Ninh Giác, sau khi chữa khỏi bệnh tim, đã rất ổn, lúc nghe thái giám tuyên bố sắc phong, nàng cũng biết lúc này là vào xuân sau mùa hè năm nàng chết, thời gian ngắn ngủi mới đó là nửa năm, Ninh Giác đã bị bệnh đến mức lễ phong hậu cũng không thể tham gia rồi sao?
Ninh Tương Y liếc nhìn nam nhân dã tâm bừng bừng này một chút, lúc này hắn ngồi ở trên đài cao, độc đoán lạnh lùng, không có bất kỳ người nào dám dòm ngó thánh nhan.
Vậy tất cả chuyện này, có phải là hắn ra tay hay không? Giết Ninh Giác, sau đó đích thân làm Hoàng đế, sau đó lại có thể đường đường chính chính ở bên Diệp Khuynh Vãn rồi?
Ninh Úc đột nhiên nhíu mày, người đứng ở bên cạnh hắn lập tức kinh sợ!
“Vương gia… Có gì phân phó ạ?”
Tổng quản đại nội mới nhận chức cười rạng rỡ hỏi thăm, không ngừng suy nghĩ là mình đã làm sai cái gì.
Ninh Úc nhíu mày, “Không có gì.”
Giác quan của hắn trời sinh nhạy cảm, vừa nãy hắn rõ ràng cảm giác có người đang nhìn hắn! Cái cảm giác này không thể sai! Thế nhưng bên cạnh nhiều người như vậy, ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn?
Lại là ảo giác sao?
Nghi thức sắc phong vẫn còn tiếp tục, Ninh Úc nhìn bóng dáng nữ nhân lộng lẫy quý phái từ bậc thang phía dưới chầm chậm đi lên, trong lòng cảm thấy phiền chán.
Ninh Giác không ở đây, nữ nhân này còn có thể cười vui vẻ như vậy, có thể thấy trong lòng nàng chỉ có dã tâm và quyền thế, không có cái khác.
Diệp Khuynh Vãn ngẩng đầu, thấy Ninh Úc ngồi ở trên cùng, rõ ràng là đây là lễ phong hậu, hắn vẫn ngồi ở chỗ địa vị cao nhất ở đây!
Quần thần quỳ lạy, Tiếng nhạc đánh lên!
Quang cảnh rầm rộ hắn cũng không thèm đặt trong mắt, sắc mặt vẫn lạnh lẽo.
Sau khi bốn nước sát nhập, lãnh thổ Đại Dục rộng lớn bao la vô cùng! Vô số quốc gia vùng ven nhao nhao tôn sùng, nghiễm nhiên là số một phương Đông!
Địa vị của Ninh Úc ở Đại Lục lại cực lớn! So với Hoàng đế cũng không thua kém bao nhiêu! Khiến đám người vô cùng ngưỡng vọng!
Có thể đối đãi khác biệt, cũng chỉ có chính hắn.
Diệp Khuynh Vãn mím môi cười một tiếng, sau ngày hôm nay, nàng chính là Hoàng hậu tôn quý nhất trong lịch sử!
Nàng không chỉ được Hoàng đế cưng chiều, trấn áp hết tất cả nữ nhân trong thiên hạ, còn có được tấm chân tình của Nhiếp Chính Vương! Vì một câu ngược sát của nàng, hắn cũng làm thật đem tiện nhân kia ngược đãi giết chết!
Ninh Tương Y không biết là, mỗi một cực hình thực hiện ở trên người nàng, nàng đều ở trong phòng tối nhìn xem, nhìn nữ nhân cao ngạo kia bị đánh cho tơi tả như thế nào, lòng của nàng liền cuồng nhiệt vui sướng không kiềm chế được!
Mà tất cả chuyện này, đều vì nam nhân yêu nàng …
Diệp Khuynh Vãn cao ngạo nhìn Ninh Úc, từng bước một đến gần.
Hoàng đế không ở đây, cái nghi thức sắc phong này, lẽ ra phải do Nhiếp Chính Vương đến chủ trì, nhưng Nhiếp Chính Vương nói hắn mệt mỏi, cho nên để đại thần