Ninh Tương Y lúc đi ra, người vẫn như mơ, không hiểu thấu sao để bị ăn sạch, nàng vậy mà...!Cứ như vậy bỏ qua cho đối phương không nói, mà lại cũng không có cảm giác rất hận hắn...
Nàng mạnh mẽ đập đầu mình hai lần, Ninh Tương Y ơi Ninh Tương Y, ngươi có phải đầu óc nước vào hay không? Làm sao… Có thể có chuyện này đây?
Nàng xụ mặt, nhìn chung quanh một chút, phát hiện đám người La Tiểu Thất chờ cũng không ở, liền chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc này nàng ngơ ngơ ngác ngác, cũng không nghĩ tới những người kia vì sao có không ở đó,mới lững thững đi ra ngoài, lạ thay, những người canh cửa cũng đã đi hết, Cung Dĩ Mạt cứ thế lẳng lặng chuồn ra ngoài, nghĩ ngợi lung tung cũng không quay lại, không hiểu sao mình ra như vậy?
- Người ta nói nữ nhân mang thai ngốc ba năm, nàng còn chưa sinh liền ngốc rồi sao?
Đang đi, nàng đột nhiên bị người ở phía sau vỗ một cái, Ninh Tương Y quay đầu, thì ra là sư phụ của nàng, không kìm được sự bất bình trong lòng nữa, khóc một tiếng!
Thu Hành Phong nháy mắt luống cuống tay chân!
“Ngươi… Ngươi làm sao rồi?”
Vừa nãy Thu Hành Phong thấy Ninh Tương Y thật lâu cũng không có ra, có chút lo lắng, không cẩn thận làm ra một chút tiếng động, kết quả tất cả mọi người đều đuổi theo hắn, hắn không có cách, dẫn người chạy vòng vòng trong hoàng cung, vừa về đến liền thấy Ninh Tương Y mất hồn mất vía, đập nàng một chút còn đập đến nàng khóc! Chẳng lẽ bất thình lình hù doạ nàng rồi?
“Ngươi… Ngươi đừng khóc nữa, ta không phải cố ý muốn dọa của ngươi.”
Thấy Thu Hành Phong ngốc như vậy, Ninh Tương Y khóc càng lớn tiếng, làm sao bây giờ, nàng giống như phản bội sư phụ, làm sao bây giờ, nàng càng nghĩ càng thấy khó chịu, hận không thể chết đi coi như xong!
Sợ người theo tới, Thu Hành Phong đưa nàng đưa đến một nơi đến một nơi khuất hơn và dỗ dành nàng.
“Đừng khóc, cuối cùng là làm sao?”
“Hu hu hu…” Ninh Tương Y cũng không muốn giấu diếm hăn, nghẹn ngào liền nói.
“Sư phụ...!Nhiếp Chính Vương… Hắn bắt nạt ta…”
Thu Hành Phong nghe xong liền lo lắng, “Hắn đánh ngươi sao?” Không thể, Ninh Tương Y là tỷ tỷ của hắn, hắn tìm nàng khắp nơi, tại sao phải đánh nàng?
Hẳn là …
Thu Hành Phong có chút xấu hổ nhìn chằm chằm bụng của nàng, chỉ có lời giải thích này, Ninh Úc phát hiện tỷ tỷ của hắn mang thai, chỉ tiếc quản không chặt nên đánh nàng.
Đúng thế, trước kia hắn còn thấy tiểu cô nương mang thai, bị phụ mẫu kéo đi đến sống dìm chết, hắn muốn đi cứu, sự phụ còn kéo hắn nói không thể cứu...
Ninh Tương Y thấy Thu Hành Phong rõ ràng không hiểu nàng nói bắt nạt là bắt nạt cái gì, một chút càng sụp đổ!
Thu Hành Phong đau lòng cực, đưa ôm nàng lau nước mắt cho nàng.
“Thật xin lỗi… Là ta không bảo vệ tốt cho ngươi...”
Hắn dùng một chút, có chút khó xử nói, “Như vậy đi, chúng ta về sau sẽ không gặp hắn, ngươi đừng khóc có được không?”
Ninh Tương Y lúc này mới gật gật đầu, uất uất ức ức ở trong ngực hắn lau nước mắt.
Sư phụ nói rất đúng, mặc kệ nàng và hắn trước kia có khúc mắc gì, thế nhưng lần này, hắn vừa thấy mặt nàng liền làm ra chuyện như vậy, nàng cũng không tiếp tục muốn gặp hắn!
Nàng hiện tại chỉ muốn nhanh tìm lại ký ức, biết nguyên nhân vì sao nàng đối với hắn quen thuộc như vậy lại không kháng cự.
Cứ như vậy, nàng khóc sướt mướt được Thu Hành Phong ôm đi, cả người hắn cũng ấm ức theo.
Mãi đến đêm khuya, Ninh Úc mới tỉnh lại.
Hắn đầu tiên là đau đầu, ban ngày hắn đã uống quá nhiều rượu! Mặc dù say rượu, nhưng hắn cũng ngủ được mấy canh giờ, thế nhưng sau khi tỉnh lại liền đau muốn bể đầu…
Mà lại, giống như hắn vừa ở trong một giấc mơ…
Trong mộng Hoàng tỷ trở về, mà lại nàng còn nói nàng nhớ hắn, làm hắn không nhịn được hôn nàng, sau đó…
Ninh Úc ánh mắt tối sầm lại, hắn hi vọng đây không phải một giấc mơ!
Nhưng chờ sau khi hắn đứng dậy, hoảng sợ phát hiện, y phục của hắn đều bị cởi!
Chẳng lẽ làm chuyện đó trong mơ, cũng vô thức cởi y phục xuống à?
Những hình tượng rõ ràng