La Tiểu Thất rất ngay thẳng trả lời hắn, “Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ cũng không rời đi bao lâu, vừa đi ra không bao xa, liền nhớ lại không thể rời khỏi người, thuộc hạ liền để Tiểu Bát tiểu Cửu đuổi theo, mình trở về, bởi vì có thích khách, thuộc hạ trở về cũng không có ở ngoài điện trông coi, mà đợi ngài ở công, một bước đều không rời đi!”
Giọng điệu dứt khoát của hắn khiến Ninh Úc bực bội, có phải thật sự chỉ là do hắn tưởng tượng?
Mang theo hoài nghi này, La Khải hồi bẩm cái gì hắn cũng không nghe lọt tai, khi dùng bữa cũng có chút không quan tâm, hắn luôn cảm thấy hắn bỏ sót gì đó, không chịu tin đó chính là một giấc mơ đẹp.
Mãi đến khi, hắn nhìn chiếc nhẫn màu đen trên tay…
Cái này, lúc đầu một cặp, còn có một chiếc, mang ở trên cổ của hắn.
Ninh Úc vô thức sờ sờ vào ngực mình, trước đó gấp gáp, hắn cũng không phát hiện… Nhưng bây giờ sờ một cái, hắn cuối cùng biết đến mình bỏ sót cái gì!
Chiếc nhẫn! chiếc nhẫn của hắn đã mất! Không chỉ có như thế, dây chuyền của hắn cũng không thấy!
Ninh Úc cẩn thận sờ sờ cổ của mình, lại sờ sờ vạt áo của hắn, sau đó trực tiếp đứng dậy, chạy đến bên giường.
Lúc này giường đã được sắp xếp chỉnh tề, hắn tìm người đến hỏi, hỏi bọn họ có thấy dây chuyền của hắn hay không.
Thuộc hạ Ninh Úc một mặt ngơ ngác, nếu như bọn họ phát hiện dây chuyền, sao có thể không giao ra được?
Hắn lắc đầu, xác định mình chưa từng nhìn thấy dây chuyền.
Ninh Úc có chút gấp, hắn ép mình tỉnh táo lại, lại hỏi.
“Lúc ngươi sắp xếp giường, có phát hiện điểm kỳ quái gì hay không?”
Người kia nghĩ thật lâu, thấy Ninh Úc biểu lộ rất nghiêm túc, cũng không dám giấu, thấp giọng ngượng ngùng nói, “Trên chăn có một mùi hương kì lạ… Chỉ là bây giờ cung nhân cũng đã cầm đi giặt.
”
“Mùi hương!”
Hắn nhớ ra rồi! trong mơ, trên người Hoàng tử cũng có mùi hương kỳ quái, có lẽ hắn không phải nằm mơ, thật sự là nàng!
Nàng tới, nàng lấy đi dây chuyền lúc trước nàng đưa cho hắn, còn có chiếc nhẫn hắn chuẩn bị tặng cho nàng!
Bọn họ còn làm chuyện như thế!
Ninh Úc mặt vừa đỏ vừa trắng, cả 2 người kinh ngạc nghi hoặc bất định, các thuộc hạ một bên cũng thấp thỏm không thôi, còn cho là mình đã vô tình làm cái gì khiến Vương gia không thích, mồ hôi chảy xuống!
“Vương gia.
… Có phải là thuộc hạ! ”
“Ngươi rất tốt.
”
Trong ánh nến, hắn vậy mà nhìn thấy Vương gia nhà mình cười với hắn!
“Có thưởng.
”
Có phần thưởng!
Người hận không thể chạy khắp nơi hỏi xem! Ai đến giải thích hộ hắn đây là tình huống gì?
Chờ người đi ra từ phòng Ninh Úc, còn chưa lấy lại tinh thần, La Tiểu Thất vội vã cuống cuồng chạy tới, lặng lẽ hỏi, “Làm sao rồi? Vương gia phạt ngươi sao?”
“Không có…” Hắn lắc đầu, “Vương gia thưởng ta rất nhiều đồ tốt! ”
La Tiểu Thất quả nhiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi, làm sao bây giờ, Vương gia giống như có dấu hiệu điên rồi…
Có lẽ là lúc ban ngày đã ngủ qua, Ninh Úc nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Ninh Úc nằm lỳ ở trên giường tỉ mỉ ngửi một lần, xác định một chút mùi hương cũng không có, mới có chút tiếc nuối thở dài.
Hồi lâu, hắn sờ lấy cổ của mình, lộ ra một nụ cười ngốc…
Hoàng tỷ còn sống!
Nụ cười hắn càng lúc càng lớn! Hắn chưa từng chắc chắn như vậy! Hoàng tỷ còn sống!
Những chuyện kia thật sự đều không phải giấc mơ của hắn, Hoàng tỷ đến, nàng nói nàng nhớ hắn, bọn họ còn làm chuyện như thế, chỉ là nàng nói hắn đè lên hài tử, hắn mới buông nàng ra.
Con của bọn họ xác định cũng còn sống!
Nàng còn lấy đi dây chuyền và chiếc nhẫn!
Ninh Úc càng nghĩ càng không thể tự đè vui vẻ xuống! Những cảm giác quấn quýt trong mơ kia, cùng nàng miệng nhỏ thơm ngọt của nàng, lại một lần nữa hiện hiện, Ninh Úc cả người đều kích động lên! Phấn khởi căn bản không ngủ được!
Nhưng, nàng tại sao phải đi?
Nụ cười Ninh Úc dần tắt đi.
Nàng tại sao phải thừa dịp hắn uống say, lại còn phải lén đi đâu?
Còn có thích khách kia, kỳ thật chính là người đi tiếp ứng nàng, để nàng có thể thông suốt hành động, tại sao phải rời đi?
Chỉ có một lời giải thích…
Bởi vì Hoàng tỷ không khống chế được cổ độc, nàng sợ tổn thương