Tuyết Liên nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhàng.
“Muốn thế nào cũng không được…”
Nàng hy vọng con gái có thể gần gũi với người của Tuyết tộc… Nàng biết nàng làm như vậy có hơi quá, nhưng nàng là Thánh Nữ Tuyết tộc, Tuyết tộc, không phải ai cũng đều xấu a…… Nhưng hiện tại Nhiếp Chính Vương hận Tuyết tộc thấu xương, bên ngoài đã không còn đường sống cho Tuyết tộc.
Vốn dĩ nàng còn hy vọng con gái gần gũi với Tuyết tộc, sau này Nhiếp Chính Vương nếu có phát hiện nơi này, cũng nể mặt con gái mà bỏ qua cho người ở đây, nhưng hiện tại con gái cùng Nhiếp Chính Vương đang có mối quan hệ rối rắm, nàng cũng không còn tâm tư này.
Không biết vì sao, sau khi buông bỏ kế hoạch, nàng thế nhưng cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều, nếu là rạn nứt thật cũng tốt, con gái gần gũi với người của Tuyết tộc một chút, sau này cho dù nhớ lại toàn bộ ký ức, cũng có thể bảo vệ cho Tuyết Tộc.
Ninh Tương Y cắn cắn môi dưới, đột nhiên hỏi.
“Dì Liên, ta trước kia với Nhiếp Chính Vương là….
.
quan hệ này sao?” Nàng ban đầu muốn hỏi sư phụ, nhưng sư phụ ngốc làm sao giải thích rõ ràng cho nàng được? Nàng biết Tuyết Liên nhất định biết.
Tuyết Liên có điểm hơi lạ, con gái rốt cuộc nhớ tới chuyện gì rồi, sao lại hỏi như thế?
Nhưng là nàng vẫn là gật gật đầu.
Thấy nàng gật đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Ninh Tương Y đã ở trong não nghĩ ra một câu chuyện ngược luyến tình thâm! Nàng nhớ rất rõ ràng, nàng xuyên không tới thân thể này, là Đại Dục thất công chúa, Nhiếp Chính Vương Ninh Úc lại là đệ đệ trên danh nghĩa của nàng, có lẽ… Là nàng thích đệ đệ mình, nhưng đệ đệ thích người khác, rồi nàng tức giận giết chết nữ nhân đệ đệ mình yêu thích, đệ đệ liền bắt đầu đuổi giết nàng…
Nhất định là vậy! Bằng không sao trong đầu nàng lại hiện ra nhiều cảnh tượng xung phong liều chết như vậy? Hơn nữa nàng đối với Ninh Úc cảm giác cũng rất kỳ quái, bị hắn chiếm hữu, nhưng nàng không hận hắn, giải thích duy nhất chính là… Nàng là thích hắn……
Nhưng cuối cùng nàng bị thương cả người đến sắp chết, vốn dĩ võ công nàng không tệ, còn có không gian, sao lại ra nông nỗi vậy? Khẳng định là Nhiếp Chính Vương đã ra tay với nàng!
Thật là một câu chuyện cẩu huyết ….
.
Tuyết Liên thấy mặt con gái tái xanh, cũng không cáu gắt nữa mà nói: “Con và hắn tình cảm rạn nứt, cũng tốt….
.
Người như hắn, quá nguy hiểm, con có thể quên tình cảm đối với hắn mà một lần nữa bắt đầu lại, có lẽ cũng không tồi.
”
Tuyết Liên cho rằng Ninh Úc ghét bỏ việc Ninh Tương Y có đứa bé, nên hai người rạn nứt tình cảm, nhưng nghĩ đến con gái rất thích Ninh Úc, nàng mới khuyên như vậy, không nghĩ rằng Ninh Tương Y nhìn nàng gật đầu khẳng định.
“Được! Từ sau này ta sẽ không như thế!” Ninh Tương Y nghĩ, nàng không bao giờ muốn lộ diện, vạn nhất nhớ lại tình cảm đối với Ninh Úc, chẳng phải là lại muốn bắt đầu một vòng ngược luyến tình thâm mới sao?
Tuyết Liên gật gật đầu, “Con có thể nghĩ được như vậy thì tốt.
”
Vốn tưởng rằng Nhiếp Chính Vương là người tốt, không ngờ rằng vẫn giống với những nam nhân thối tha kia, con gái có thể buông tay thì đã tốt rồi.
Hai người ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không có phát hiện câu chuyện nhìn thì rất hài hòa nhưng lại tồn tại lỗ hổng cực lớn! Chuyện này rốt cuộc rối đến thế nào đây!
Cho nên nói, giữa người với người có chuyện thì phải nói rõ ràng, nghĩ nhiều quá sẽ ra vấn đề khác!
Tuyết Liên thấy Ninh Tương Y vẫn uể oải, nghĩ thầm con gái lúc này đây nhất định bị đả kích rất lớn, hai mắt nàng không khỏi dừng ở trên bụng Ninh Tương Y, nghĩ đến chuyện gì đó, không khỏi nói.
“Con có nghĩ tới chuyện phải làm gì với đứa bé chưa?”
Ninh Tương Y ngơ ngác liếc mắt nhìn bụng mình, đứa bé còn nhỏ, làm sao là làm sao?
Tuyết Liên hận sắt không rèn thành thép* nhìn nàng, “Con nghĩ sau này sẽ nuôi nấng đứa bé sao?”
*hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Ninh Tương Y gật gật đầu, đây vẫn là đứa bé của nàng, nàng đang định nuôi nấng theo đứa nhỏ này đi cũng không sai….
Tuyết Liên nghe vậy, nháy mắt phẫn nộ!
“Có phải Thu Hành Phong không muốn chịu trách nhiệm không?!”
“Không phải….
” Ninh Tương Y chỉ là cảm thấy nàng còn không tìm được ký ức, vội vàng cũng