Ninh Tương Y ngửa mặt nhìn trời rồi cười to, sau đó nàng tung người bay lên.
Khinh công của nàng vô cùng lợi hại, chỉ nhún chân vài cái là đã bay lên tới bức tường bên trái đang bị nổ giữa chừng của miệng hồ. Đột nhiên nàng đưa tay ra chém một chưởng vào rìa núi đối diện. Uy lực của chưởng này rất hung mãnh, ngay cả bọn họ đứng xa phía ngoài mà cũng bị lan đến! Đủ biết uy lực cực mạnh!
Tiếng nổ lớn như vừa rồi lại xuất hiện!
Mà lần này nó còn rung trời động đất hơn cả lần trước! Phần eo của bên phải vách núi đã bị nổ tung, khiến cho toàn bộ chỗ đó đều đổ về phía trước, rơi thẳng vào dòng sông. Tuy rằng không có cảnh bụi đất bay đầy trời nhưng chỉ bằng vào nàng chỉ dùng một chiêu là đã có thể dời núi lấp biển là đã làm tất cả mọi người phải trợn mắt há mồm, ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám.
Bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần từ tiếng nổ trước thì đã tận mặt chứng kiến cảnh tượng này. Ai nấy đều run sợ, thiếu chút nữa đã quỳ xuống bái lạy.
Thật không thể tin được! Sao trên thế gian này lại có người lợi hại như vậy được?
Có người có kiến thức rộng rãi đã từng nghe qua nếu võ công tu luyện đạt tới một trình độ nhất định thì có thể đánh trâu cách núi nhưng lại chưa từng nghe qua con người có thể dùng một chưởng làm đổ núi!
Đây chắc chắn không phải người phàm mà là thần tiên!
Bộn họ không tự chủ được mà nhìn về phía Ninh Tương Y, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng thành kính. Đối với những việc chưa từng thấy qua, những việc không thể giải thích thì bọn họ rất dễ dàng quy kết cho thần phật, mà điều này cũng nằm trong dự tính của Ninh Tương Y.
Nàng dùng nội lực cười to ba tiếng, tiếng cười vang vọng khắp núi đồi!
Sau đó nàng chạm nhẹ mũi chân xuống đất, mượn lực bay xuống đài tế đơn sơ. Ninh Giác mim cười nhìn nàng, mà Ninh Tương Y lại ngông cuồng nhìn xuống mọi người.
Nàng vung cánh tay hổ lên: “Ta là đệ tử thân truyền thứ mười ba của chưởng môn núi Vân Đỉnh, thực lực đã đạt đến cảnh giới nhập hóa, có thể chẻ núi chặn sông. Hôm nay ta thay mặt sư phụ trợ giúp Thái tử xây kênh đào, thuận theo ý trời! Đợi khi xây xong thì trên đất Đại Dục này nơi nơi đều ngũ cốc được mùa, sẽ không còn cảnh hạn hán lũ lụt, hàng năm phồn vinh hưng thịnh! Công trình lớn như vậy, mọi người có muốn góp một phần sức lực, trở thành công thần của đất nước này hay không?”
Nàng dùng nội lực truyền âm, từng lời từng chữ như mũi nhọn đâm thẳng vào lòng người vậy! Khiến cho người nghe không dậy nổi một chút ý phản kháng nào.
Hơn nữa, người lợi hại như tiên nữ trong truyền thuyết như vậy mà cũng đến giúp Thái tử xây kênh đào, có thể thấy đó là ý trời!
Huống chi kênh đào này cũng dùng để phòng ngừa thiên tai, Tinh thành của bọn họ cũng thường xuyên phải chống lũ đấy thôi. Chuyện xây kênh đào này là chuyện tốt vì dân vì nước, sao bọn họ lại không muốn tham gia cho được.
Vì vậy mỗi người đều như máu nóng xông lên não, đồng thanh hố lớn.
“Nguyện nghe Thái tử sai khiến!”
Ninh Giác không khỏi cười lớn: “Tốt lắm!”
Sau đó hắn xoay người nhìn trời, Từ Nguyên bên cạnh vội vàng dâng lên ba ly rượu đã chuẩn bị sẵn, Ninh Giác đưa một ly lên kính trời, lại rải một ly kính đất. Ly cuối cùng, hắn cầm đến trước mặt, lớn tiếng nói:
“Cô thuận theo ý trời, xây lại kênh đào! Hôm nay là ngày lành, thích hợp động thổ. Tại đây Cô kỳ nguyện thủy lộ tung hoành, trăm họ giàu có bình an, Đại Dục không còn thiên tai! Thượng bẩm! Có trời đất và người làm chứng, kênh đào Thiên Tu chính thức động thổ!”
Nói xong hắn uống một hơi cạn sạch! Mà hơn mười ngàn người sau lưng hắn đồng thanh hô vạn tuế. Hiến tế đã thành!
Công trình tu sửa kênh đào khua chiêng gõ mõ bắt đầu, trong lúc đó không ít người nghe nói bên cạnh Thái tử xuất hiện một vị kỳ nhân, chỉ cần phất tay một cái thôi là có thể dời núi lấp biển. Lời đồn càng truyền càng khuếch đại lên, ai ai cũng muốn chạy tới mở mang tầm mắt.
Không chỉ như vậy, người này tâm tư nhạy bén, còn đưa ra không ít kiến nghị hữu ích. Bởi vì có người này mà công trình tiến triển cực nhanh. Có người còn cố ý tính thử, nếu bỏ qua vấn đề tiền tài mà toàn lực đẩy mạnh công trình thì chưa tới ba năm là đường chính của kênh đào Thiên Tu sẽ hoàn thành!
Điều này đã làm không ít người nóng lòng. Thư từ Kinh thành gửi tới Tinh thành nhiều như hoa tuyết đầy trời vậy.
Đám người Từ Nguyên nhận thư mà khó xử vô cùng, mà Ninh Tương Y chỉ đọc một bức rồi không đọc nữa. Đại Dục nhiều người như vậy, huống chi chỉ cần tiền tài đầy đủ và còn có thêm sự trợ giúp