Hiện tạiĐó là những gì Hạ Anh nhớ, kiếp trước cậu đã sống cực khổ, bất hạnh như vậy...Hạ Anh đã sống lại qua hai năm. Cậu lạ lẫm với mọi thứ xung quanh và cũng không biết đây là nơi nào. Đang chìm đắm vào suy nghĩ thì phía cửa vọng lên tiếng:- Thật không ngờ ngươi còn sống!Phùng Tố Y đứng tựa cửa, thản nhiên nói. Hạ Anh ngơ ngác nhìn cô. Phùng Tố Y tiếp tục:-Ta không có ý gì đâu, chỉ kinh ngạc thôi. Ở dưới đáy hồ lâu như vậy mà vẫn tỉnh lại được. Xem ra chuyện gì, tên tiểu tử nhà ngươi cũng dám làm.Kí ức của cậu thiếu niên đã chết hiện lên trong cậu. Cậu biết, dựa vào đoạn kí ức không phải là của cậu thì người thiếu nữ này là chủ nhân ở đây - Tiểu thư Phùng Tố Y.Thấy cậu không trả lời, cô bực dọc:-Sao đây? Bất mãn gì nữa? Không trả lời ta luôn. Giỏi!"Xin lỗi.". Cậu nhẹ giọng. Phùng Tố Y ngạc nhiên: "Hả?". Cậu lặp lại:-Xin lỗi Tiểu thư, để cô lo lắng.Phùng Tố Y sửng sốt: "Ngươi mất trí rồi?"Hạ Anh biết, theo ký ức của thiếu niên được gọi là: "Tiểu Duy" thì cậu luôn bất hòa với Phùng Tố Y. Gan cậu ta rất lớn, mặc dù được quản gia nhặt về nuôi, sống ở Phùng gia nhưng luôn ngỗ nghịch, không biết nghe lời, đặc biệt rất hay cãi nhau với Phùng Tố Y. Bất quá vì công việc, Phùng Tố Y không so đo với cậu ta làm gì. Nhưng dù có chết cậu ta cũng không gọi cô một tiếng: "Tiểu thư" mà gọi cả họ tên của cô.Hạ Anh không bất ngờ gì về hành động kinh ngạc của Phùng Tố Y, cậu nói khẽ:-Từ giờ tôi sẽ không gọi cô như thế nữa, cô là Tiểu thư, tôi chỉ là người hầu. Xin lỗi về sự bất kính trước giờ của tôi...Đầu óc Phùng Tố Y quay cuồng. Khi trên đường lái xe về nhà, cô đã dự định sẽ chất vấn cậu mấy câu nhưng giờ cậu như vậy cô không biết nói cái gì nữa...Đúng lúc đó "Rộttt", tiếng kêu từ bụng Hạ Anh phát ra. Phùng Tố Y ngơ ngác còn cậu cúi đầu, đỏ mặt. Phùng Tố Y thở dài:-Ở dưới nước nguyên một ngày bằng với việc một ngày ngươi tuyệt thực...Đi xuống bếp ăn tối đi.Cậu khẽ gật đầu: "Vâng!"Bước ra khỏi căn phòng ngủ, cậu vô cùng kinh ngạc. Nơi này quá rộng! Cậu đứng lại mãi đến khi Phùng Tố Y gọi mới tỉnh lại, nhanh chóng đi xuống bếp. Vào trong bếp, quản gia và những người khác đang chuẩn bị đồ ăn, bày ra bàn. Trên bàn vô số món ăn đặc sắc, mùi thơm phức. Rất đói nhưng theo thói quen từ kiếp trước, lão già đó đánh cậu vì tự tiện lấy đồ ăn nên hiện tại cậu không dám. Thấy cậu như vậy, Phùng Tố Y nói:- Không phải ngươi đang rất đói hay sao, ngày thường khi thấy đống đồ ăn trước mặt không nhịn được, ăn lấy ăn để...Cậu ngại ngùng, cúi đầu: "Vậy...chúc tiểu thư ăn ngon miệng". Xong chầm chậm lấy đũa gắp đồ ăn. Phùng Tố Y quá bất ngờ.Nó vừa nói gì? Chúc mình ăn ngon miệng...Tên tiểu tử này nguyên một ngày ở dưới nước đầu óc có vấn đề thật rồi. Ngươi nói thế, ta ăn ngon miệng được thì ta chết liền.Nhìn đĩa thức ăn trước mặt, cô chán nản:-Cho ta ly trà nóng...Rất nhanh có người đem ly trà đặt lên bàn, Hạ Anh khó