Có đúng nó chỉ là giấc mơ không?...Hạ Anh mệt mỏi nghĩ: "Cô gái đó là ai? Người quen của Tiểu Duy?" Cậu nằm xuống, nhắm mắt muốn ngủ tiếp nhưng cậu nhận ra không thể ngủ được nữa. Trong đầu không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Cậu đành phải xuống giường ra ngoài hóng gió.Hiện giờ là ba giờ sáng. Mọi người ai cũng chìm vào giấc ngủ trừ cậu. Cậu đứng ở sau nhà, chợt nhớ về kiếp trước và cậu cất cao giọng hát một đoạn nhạc. Đoạn nhạc này rất hay, giai điệu rất du dương, dễ nghe. Nhưng chỉ được một lúc, Hạ Anh ngừng lại, cậu sợ đánh thức mọi người. Hát một đoạn nhạc ngắn cũng đủ để cậu bình tĩnh rồi. Cậu đóng cửa, đi vào nhà. Nhưng cậu không hề biết, khi cậu hát đoạn nhạc vừa rồi đã vô tình đánh thức Phùng Tố Y. Sự thật là khi mười một giờ tối, ai cũng chuẩn bị đi ngủ thì Phùng Tố Y đã thức đã hoàn thành đống tài liệu ở công ty. Cứ như vậy cô thức đến hai giờ ba mươi bảy phút sáng. Phùng Tố Y mới chỉ chợp mắt được một lúc thì nghe được tiếng hát vọng lên từ dưới nhà. Lúc nghe được lời bài hát, khuôn mặt cô biến sắc. Cô lật tung tấm chăn chạy nhanh xuống nhà xem tiếng hát phát ra từ đâu. Xuống đến nơi thấy cậu đứng sau nhà thực hiện bài hát, khi nhìn thấy cậu như vậy Phùng Tố Y vô cùng khó hiểu, sắc mặt cô không thể diễn tả bằng lời. Phùng Tố Y cứ đứng lặng theo dõi Hạ Anh từ phía sau.Đóng cửa xong, cậu quay đầu lại thấy Phùng Tố Y đứng giữa cầu thang, đôi mắt xanh biển rực sáng nhìn chằm chằm cậu. Lúc đầu cậu còn không biết đó là Phùng Tố Y vì cô đứng giữa cầu thang bên cạnh có ô cửa kính, đúng đêm trăng tròn, ánh trăng chiếu sáng vào cô. Mà Phùng Tố Y hiện tại mặc chiếc váy ngủ trắng, làn da trắng nõn của cô khiến ánh trăng chiếu xuống càng lúc càng mơ hồ hệt như một ảo ảnh (giống ma thì đúng hơn -_-). Hạ Anh thấy cảnh tượng đó hết lên. Phùng Tố Y nghe tiếng hét, nhíu mày đưa tay về phía công tắc, bật đèn. Cả tầng nhà dưới sáng rực lên, thấy rõ đó là Phùng Tố Y cậu bình tĩnh thở dài.Nhưng Phùng Tố Y vẫn vậy, ánh mắt xanh biển nhìn cậu rất lâu. Cậu có chút run rẩy vội nói:- Tiểu thư, giờ này cô vẫn chưa ngủ sao?Phùng Tố Y :...- A, xin...xin lỗi tiểu thư! Là tôi làm ồn đánh thức giấc ngủ của cô.Cậu cúi đầu liên tục xin lỗi. Một lúc sau, Phùng Tố Y khẽ mở miệng:- Tại sao ngươi lại biết đoạn nhạc đó?Lời nói này, cô nói rất nhỏ. Hạ Anh không nghe rõ, cậu hỏi lại:- Tiểu thư nói gì tôi không nghe rõ.