Lái chiếc xe thể thao trắng có nguồn gốc từ Anh, Phùng Tố Y tới một bệnh viện lớn. Bước chân vào căn phòng có đề chữ: "Khoa tâm lí", cô thấy rõ một nữ nhân khoác chiếc áo bác sĩ màu trắng đang ngồi trên ghế sofa. Phùng Tố Y vui vẻ:- Chào cậu.Cô gái ngồi trên ghế nói:- Chào, đến rồi à! Cậu ngồi đi.Hai người ngồi đối diện nhau, Phùng Tố Y nói:- Đêm qua vội thế à?- Ừ! Công việc ngập đầu luôn. Mà cậu có chuyện gì muốn hỏi tớ sao?Cô gái ngồi đối diện cô là An Nguyệt Tú - bạn học của Phùng Tố Y và đương nhiên cũng là người thuộc tầng lớp thượng lưu. An Nguyệt Tú là bác sĩ tâm lí chuyên nghiên cứu về các hiện tượng mờ ảo trong tâm trí con người. Phùng Tố Y ấp úng:- Ừm, tớ muốn hỏi. Nguyệt Tú...cậu đừng cười đó...An Nguyệt Tú bật cười:- Hiếm lắm mới thấy cậu như vậy đó. Được rồi, không cười thì không cười, cậu nói đi!Phùng Tố Y mở lời:- Cậu...cậu có tin chuyện người chết sẽ sống lại không?"An Nguyệt Tú trả lời ngay:- Tất nhiên là không rồi!- Ý tớ là... chuyện này thật ra quá mức tưởng tượng, nói ra sẽ rất khó làm cho người ta tin tưởng. Tức là một người đang sống, thân thể vẫn là của người đó mà linh hồn thì không phải...Nghe vậy, An Nguyệt Tú nhếch miệng cười:- Có chuyện này!Phùng Tố Y vui vẻ:- Thật sự có chuyện này chứ?- Ừ!An Nguyệt Tú gật đầu:- Khoảng một thế kỉ trước đã xuất hiện hiện tượng này ở Ai Cập. Và nó vẫn đang tiếp diễn trên thế giới này...Phùng Tố Y rất tập trung lắng nghe lời An Nguyệt Tú nói:- Khi một người nào đó cảm thấy cuộc sống khổ sở, sống không bằng chết và đã tự sát. Và cách thời điểm đó một khoảng thời gian cũng một người tự sát nhưng cùng địa điểm người kia đã chết. Linh hồn người trước sẽ nhập vào thân xác người đến sau, linh hồn người đến sau vốn đã siêu thoát. Hiện tại thì cái xác là của người đến sau nhưng mọi tâm hồn và tính cách hoàn toàn là người đến trước. Người tự sát trước kia có thể sống lại, khả năng xem như là tá thi hoàn hồn!- Vậy à!Phùng Tố Y tiếp thu nhanh, khẽ gật đầu. An Nguyệt Tú nói tiếp:- Trái đất rộng lớn, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Nhưng hiện tượng này xảy ra rất lâu. Sớm nhất là một, hai năm muộn thì mười mười năm hay thậm chí tới tận trăm năm mới xảy ra được!Phùng Tố Y hài lòng nở nụ cười.An Nguyệt Tú nói:- Không ngờ cậu cũng hứng thú với chuyện này đấy!Phùng Tố Y không nói vào trọng tâm, chỉ mỉm cười:- Không nói chuyện này nữa. Cậu rảnh không, tớ mời cậu đi uống vài ly...- Được!Hai người đi uống rượu với nhau, trò chuyện vui vẻ. Đến tối khoảng sáu bảy giờ, cô mới tạm biệt An Nguyệt Tú. Nhưng Phùng Tố Y không lái xe về nhà, cô đi đến một ngọn núi cách thành phố 10 km. Đi bộ thẳng lên núi, đến một bờ sông, cô dừng lại. Phùng Tố Y lội hẳn xuống con sông đến khi nước sông đã ngập đến đầu gối. Phùng Tố Y đứng lặng nhìn con sông dài trước mắt, mỉm cười nói:"Mừng em trở lại, Tiểu