Bảy giờ sáng, Hạ Anh cùng những người khác ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho Phùng Tố Y. Phùng Tố Y bước xuống cầu thang với chiếc đầm màu đen quý phái, tóc để xõa bay theo làn gió. Thấy cô đi xuống tất cả đều cúi chào. Phùng Tố Y thong thả đi về phía bàn ăn. Lúc đi qua Hạ Anh chợt cô đứng lại, hỏi:- Sao sáng ra đã thấy hai mắt "gấu trúc" thế này...Cả đêm qua không ngủ được chút nào sao?Vừa nói vừa đưa tay chạm đến quầng mắt thâm của cậu. Hạ Anh lễ phép trả lời:- Không sao đâu. Cảm ơn tiểu thư đã lo lắng.- Nếu ngươi cảm thấy mệt thì cứ đi nghỉ đi.- Nhưng mà...- Haizzz, tùy ngươi đấy.Nói xong cô ngồi xuống bàn ăn, đập vào mắt cô là đĩa thịt bò làm theo kiểu Pháp. Đột nhiên Phùng Tố Y che miệng, quay mặt đi chỗ khác muốn nôn.Tất cả người hầu đều ra ngoài làm việc, cậu cũng đi ra nhưng thấy Phùng Tố Y gần như nôn mửa. Cậu lo lắng quay lại hỏi:- Tiểu thư sao vậy. Không khỏe sao...Phùng Tố Y liếc mắt nhìn cậu. Ánh mắt cô có chút giận dữ:"Không khỏe cái đầu ngươi!", cô hỏi:- Đĩa thịt kia là do ngươi chuẩn bị...Cậu ngơ ngác:"Vâng."Phùng Tố Y cố gắng bình tĩnh:- Ngươi...ngươi quên là ta dị ứng với các loại thịt..."Hả? Dị ứng...?", cậu ngạc nhiên vì trên đời có cái bệnh này sao???Tay Phùng Tố Y vẫn che miệng: "Ngươi quên rồi à?"- Tôi xin lỗi...Thấy cậu rơi vào hoảng loạn, Phùng Tố Y bỏ tay xuống, khóe miệng nhếch lên:- Đáng lẽ tối qua ta nên hỏi về vấn đề này!Cậu cúi đầu không biết nói gì, cô nói tiếp:- Được rồi, ai cũng có lúc quên, giờ ngươi phải xử lí đĩa thịt này cho ta!- Nhưng...- Còn dám trả treo!Ánh mắt giận dữ của Phùng Tố Y nhìn Hạ Anh khiến cậu không dám cãi lời, đành phải ngồi đối diện cô, cúi đầu ăn... Khoảnh khắc Phùng Tố Y nhìn cậu ăn, khóe miệng cô nở nụ cười rất tươi, hẳn là cô đang rất vui. Kết thúc bữa sáng thú vị, Phùng Tố Y rời khỏi biệt thự. Trước cổng đã có xe đứng chờ, Giang Phong mở cửa xe cúi đầu chào cô. Phùng Tố Y vui vẻ lên xe.Lúc này trong biệt thự chỉ có cậu và những người giúp việc. Cậu biết công việc của Hải Duy ở đây là chăm sóc khu vườn phía sau nhà. Hạ Anh cầm bình nước ra tưới cho những bông hoa mới nở. Bác quản gia thấy vậy bèn nói:- Tiểu Duy à, nếu cháu thấy trong người không khỏe thì hôm nay nghỉ cũng được, lúc nãy tiểu thư cũng nói rồi.Cậu lập tức trả lời:- Cháu khỏe mà, không sao đâu.Đã ở nhờ, ăn nhờ, ngủ nhờ nhà người khác mà còn chuốc thêm phiền phức cho người khác. Cậu còn nhớ rõ về kiếp trước khi mà bị đánh đập, bắt làm những việc nặng.Quản gia thở dài:- Cháu thật là...Thấy cậu cười, quản gia nói tiếp:- Tiểu Duy...cháu cũng đã mười chín rồi, bỏ cái thói nghịch ngợm đi. Cháu lần trước vì chuyện gì mà cãi nhau với tiểu thư, còn muốn tự sát. Tiểu thư đâu có rảnh rỗi như cháu nên cũng không để bụng. Giờ cháu đã lớn rồi, nếu còn có lần sau, bác sẽ đánh đòn cháu đấy!Nghe thấy hai từ "Đánh đòn" cậu cảm giác lạnh buốt xương sống, lắp bắp trả lời:- Dạ...cháu hứa là sẽ không có lần sau mà...- Haha, phải vậy chứ.Cậu cùng bác quản gia nói chuyện vui vẻ.Trong phòng tổng tài, Phùng Tố Y đang tập trung với công việc. Nhưng lại nhớ tới hình dáng Hạ Anh sáng nay, cô không tập trung nổi. Tay đặt lên trán, cô nghĩ:"Sao lại nhớ tới tên tiểu tử trời đánh đó. Trời ơi, bao giờ mới kết thúc giờ làm đây???". Đây là lần đầu tiên trong đời Phùng Tố Y không muốn làm việc...Cảm giác này, Phùng Tố Y biết rằng cô đang muốn về nhà để...gặp Hạ Anh...Cuối cùng cũng đến trưa, xong việc, với vận tốc kinh hoàng Phùng Tố Y đã lao ra cổng nhảy lên xe mặc kệ những ánh mắt khó hiểu của nhân viên. Ngồi trên xe, thắt dây an toàn xong cô vội nói:- Lái xe về biệt thự cho tôi.- Hả??? Tiểu thư, cô là muốn về nhà?- Đúng, bất quá chiều nay ta sẽ không tới công ty, tất cả mọi việc của chiều nay nhờ anh hết đó!- Vâng...Dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng Giang Phong vẫn gật đầu đáp.Về tới biệt thự, Phùng Tố Y biết hiện giờ chỉ có Hạ Anh ở nhà, những người giúp việc thường ra ngoài vào giờ này. Vào nhà, Phùng Tố Y không gây một tiếng động, thấy cậu đang lúi húi trong bếp, cô bất ngờ hỏi:- Quản