Sắc mặt Hạ Anh hiện giờ rất tệ. Hai tay cậu siết chặt đặt trên đùi, bờ vai run rẩy.Phùng Tố Y mắt nhìn thẳng, hai tay lái xe thấy bộ dạng cậu như vậy liền hỏi:"Hắn làm ngươi sợ à?""Không phải...", cậu nói nhỏ"Sao ngươi lại sợ hãi như vậy?"Đôi vai Hạ Anh run mạnh hơn, cậu ôm mặt:"Tôi...tôi...""Ta xin lỗi!" Phùng Tố Y cảm thấy hối hận. Cô chỉ muốn xác nhận một chuyện nên cố ý để cậu tới đây, không ngờ lại khiến cậu sợ hãi như vậy...Hạ Anh không nghe thấy, cứ cúi đầu run rẩy."HẢI DUY!", tiếng hét của Phùng Tố Y đồng thời tiếng phanh xe rất lớn làm cậu giật mình. Hạ Anh lấy lại bình tĩnh:"Tiểu thư..."Phùng Tố Y:"Đến nơi rồi!"Hạ Anh:"Vâng."Nhưng Phùng Tố Y không đưa cậu về nhà mà lại lái xe đến khu trung tâm mua sắm lớn. Cậu ngạc nhiên:"Tiểu thư, nơi này..."Phùng Tố Y thản nhiên:"Ta muốn đi mua sắm. Ngươi đi cùng xách đồ cho ta.""Vâng."Phùng Tố Y bước vào còn Hạ Anh thì cúi mặt lẽo đẽo theo sau cô. Thấy bộ mặt thẫn thờ của cậu, Phùng Tố Y không vui nổi. Cô nhanh chân chạy vòng qua mấy cửa hàng quần áo đem theo mấy túi xách đủ màu. Đứng cách cậu mấy mét, Phùng Tố Y nói to:"Hải Duy, cầm lấy!"Nói xong, cô ném hết mấy cái túi đủ màu đó về phía Hạ Anh. Cậu ngẩng đầu lên, thấy mấy cái túi đủ màu bay về phía mình bèn vội vàng đỡ lấy. Rất nhanh có thể đỡ được, nhưng cậu thở hồng hộc vì quá nhiềuđồ...Phùng Tố Y mỉm cười nói với cậu:"Tất cả đều là đồ ta thích, cầm giúp ta nhé!"Cậu cũng chỉ đủ sức "vâng" một tiếng.Rồi cả hai tiếp tục đi. Bước vào hàng quần áo nam, Phùng Tố Y chọn bộ Âu phục đẹp nhất, mắc tiền nhất của cửa hàng đưa cho cậu:"Cầm lấy, mau đi thử cho ta xem!"Hạ Anh ngạc nhiên:"Tiểu thư, nhưng..."Phùng Tố Y cười:"Ta muốn mua tặng ngươi, thử nhanh đi."Nói xong đẩy cậu vào phòng thay đồ. Phùng Tố Y ở ngoài chờ đợi trong vui vẻ. Chưa đầy hai phút, cậu bước ra.Phùng Tố Y "ồ" lên một tiếng. Ngón tay thon dài sờ khóe miệng, thưởng thức vẻ đẹp của cậu. Phùng Tố Y nhìn một lúc lâu sau: “Rất được, nhưng mà bộ này dường như rất nặng nề, đi đổi một bộ khác.”Tiếp tục đưa cho cậu bộ Âu phục sang trọng không kém gì cái trước, Hạ Anh đành phải làm theo. Chỉ chốc lát sau, Hạ Anh lại thay đổi một bộ Âu phục màu đen, Phùng Tố Y gật gật đầu sau nói: “Đổi một bộ khác.”Hạ Anh không ngờ Phùng Tố Y thế nhưng đối với một bộ Âu phục lại khó tính như vậy, trong trí nhớ trước kia, Phùng Tố Y dường như không có quan tâm như vậy...Lặp qua lặp lại năm sáu bộ, Hạ Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, rất may Phùng Tố Y mới gợi lên khóe miệng tán thưởng gật gật đầu: “ Cái này được.”Thân xác của Hạ Anh hiện tại làn da vốn là trắng nõn, mặc lên bộ Âu phục thuần sắc trắng này càng tăng thêm thần thái rạng rỡ, làm cho người ta có một loại cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Trắng từ đầu đến chân nhưng quái lạ mặt cậu lại đỏ bừng.Phùng Tố Y hỏi:"Sao mặt đỏ vậy? Đừng nói là phát sốt!""Không phải...", Cậu ngay lập tức lấy tay che đi khuôn mặt từ trắng hồng chuyển sang đỏ rực:"Tôi...xấu hổ lắm...""Sao phải xấu hổ...Ta thấy rất hợp với ngươi mà...""Nhưng...""Không nhưng nhị gì cả! Ta mua tặng ngươi mấy bộ nữa."Dứt lời, đợi