Tim Lý Mộng Nghiên đập mỗi lúc một nhanh, việc hít thở cũng khó khăn.
Vì đã yêu quá nhiều, yên tâm dựa dẫm vào anh, vậy nên khi tổn thương sẽ càng sâu sắc.
Anh buông tôi ra, tôi muốn về nhà.
Anh biết người tôi không muốn gặp mặt nhất là anh, nơi tôi không muốn đến nhất là ngôi nhà này.
Anh cần gì phải ép buộc tôi như vậy chứ.
Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì không thể cùng nhau vượt qua được chứ.
Chuyện đã qua cứ để nó qua thôi.
Em cho anh một cơ hội chuộc tội, cũng cho bản thân được giải thoát đi.
Một năm nay, em đã đau khổ đủ rồi.
Chúng ta đừng bao giờ cãi nhau nữa.
Sau này dù có bất cứ chuyện gì, đều là anh sai hết, dù anh không có lỗi, anh cũng sẽ nhận hết về mình.
Đừng xa anh nữa nhé, không có em, cuộc đời anh không thể đủ đầy.
Anh cao cao tại thượng, đứng trên vạn người, trên thương trường sát phạt quyết đoán.
Nhưng ở trước mặt cô, anh sẵn sàng nhún nhường.
Dù cô có muốn đem anh dẫm dưới chân anh cũng đồng ý.
Tôi không còn trách anh, cũng không còn hận anh.
Không yêu lấy đâu ra hận.
Anh nói đúng, chuyện đã qua thì để nó qua đi.
Cả cuộc hôn nhân này cũng là chuyện đã qua rồi.
Chúng ta không còn quan hệ gì cả.
Cuộc hôn nhân này chưa bao giờ kết thúc, sau này cũng sẽ không kết thúc.
Anh vẫn luôn là chồng em, không của bất kì ai khác.
Tôi không muốn anh là chồng tôi.
Anh muốn ảo tưởng thì cứ tiếp tục ảo tưởng.
Buông tôi ra đi, tôi muốn về nhà.
Khi đó, trước khi ra nước ngoài cùng ông bà.
Cô đến chùa lập bia mộ cho đứa con xấu số của mình.
Sau đó lại lập một lá đơn li hôn, gửi đến cho Quý Thừa An.
Không quan tâm kết quả ra sao, cô đã theo ông bà lên máy bay.
Lá đơn đó Quý Thừa An có đọc qua một lần, đọc xong lại vừa cầm lá đơn đó vừa uống rượu suốt một ngày một đêm.
Lá đón đó đã bị anh đốt đi sau khi tỉnh rượu.
Lý Mộng Nghiên thử vài lần đẩy anh ra nhưng sức một người phụ