Ngôn Tuấn Hàn ngồi xuống định sẽ thưởnh thức một chung rượu nhưng liền bị Tống Kỳ Nam ngăn cản, y chỉ đành bỏ xuống mà gọi người mang trà đến
“Thật nhàm chán, ngươi a bọn ta uống rượu thế nhưng ngươi lại uống trà, Tuấn Hàn của chúng ta thay đổi rồi”
Chu Đình trêu chọc, Tống Kỳ Nam liền nói đỡ cho Ngôn Tuấn Hàn
“Thân thể hắn không tốt không thể uống rượu, con sâu rượu nhà ngươi lo mà uống của mình đi”
Bị Chu Đình bảo là sâu rượu Chu Đình liền đem cả bình rượu mà uống
“Gần đây bên ngoài thành người ra vào tấp nập thậy”
Tống Kỳ Nam nói
“Không những tấp nập hơn nữa rất nhiều kẻ đến câu lang viện bên người đều có đem vũ khí, e là kinh thành sắp không bình yên rồi”
Ngôn Tuấn Hàn cũng không bất ngờ, tin tức truyền trong thành gần đây y luôn để ý đến, Tại Chính Hiên những ngày này đều theo dõi ở cổng thành và ngoại thành, còn liên hệ với ca ca của hắn âm thành dẫn theo một đội binh tinh nhuệ ngày đêm lên đường trở về kinh thành
Viên Trình Nam và Kim Hoa An thay phiên canh chừng động tĩnh phủ của Ngôn Đình Anh, Tôn Tình thì trở lại bảo vệ y mỗi khi Tại Chính Hiên có việc rời đi
“Ta e là sắp tới kinh thành sẽ xảy ra chuyện lớn nếu như cảm thấy không an toàn ngươi rời đi đi ở nơi này không tốt”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Chu Đình liền thấy Chu Đình cười lớn
“Ta là ai mà sợ gì chứ, hơn nữa ta không thể nào bỏ lại chỗ làm ăn tốt của ta được, ngươi an tâm, mấy ngày trước lúc Tống Kỳ Nam đến ta xin hắn một ít độc âm thầm thả cho những tên lạ mặt đến đây, còn giả vờ tặng mấy bầu rượu cho bọn chúng, yên tâm mỗi ngày bọn chúng đều đến đây chơi ta đều tặng rượu có độc, quân số của bọn chúng sẽ bị tiêu hao từ từ”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy không khỏi cười lớn, quả thật là bằng hữu tốt của y, bọn họ khiến y vui mừng khôn xiết, nhưng y vẫn lo lắng, trận này e rằng sẽ đổ không ít máu, dù thế nào cũng chẳng thể tránh khỏi cảnh máu đỗ thành sông, nhưng làm gì có hoà bình nào mà không có sự hy sinh cơ chứ
Ba người cùng nhau trò chuyện sau đó cùng nhau tính kế tiếp tục làm tiêu hao binh lực của địch, Tống Kỳ Nam đương nhiên sẽ lo liệu được, độc dược bên người hắn không ít, đều là dạng âm thầm hạ độc không ai hay biết, độc cũng phát tác chậm nếu không phải kẻ am hiểu về y dược chắc chắn sẽ không nhận ra được, những kẻ chết vì độc triệu chứng đều như bị nhiễm bệnh
Ngôn Tuấn Hàn âm thầm rời khỏi câu lang viện trở về vương phủ, vừa trở về vương phủ y đã nhìn thấy lão công công bên cạnh phụ hoàng của y
“Nô tài tham kiến vương gia”
“Công công đến có việc gì, sao không cho người gọi ta trở về, để công công chờ đã lâu”
Ngôn Tuấn Hàn ra hiệu cho Tôn Tình đi chuẩn bị trà, lão công công đi theo phụ hoàng nhiều năm, từ nhỏ cũng đối xử tốt với y cho nên với lão công công y có phần tôn trọng
“Vương gia không cần nhue vậy, nô tài thân là bề tôi không dám làm phiền vương gia, hôm nay nô tài mang đồ mà Hòang thượng giao đưa đến cho vương gia “
Ngôn Tuấn Hàn bất ngờ khi lão công công mang ra hai chiếc hộp điêu khắc tinh xảo đến trước mặt y, một hộp to một hộp nhỏ
“Đây là hai vật mà Hoàng thượng căn dặn nô tài cẩn thận giao đến tận tay vương gia, đã không còn sớm lão nô xin cáo lui, vương gia người hãy bảo quản tốt”
Lão công công nói xong liền hành lễ rời đi, Ngôn Tuấn Hàn nhìn hai chiếc hộp có phần phân vân, lúc này Tại