Ngôn Tuấn Hàn liền bỏ tấu chương sang một bên nhìn nàng
“Đúng vậy, có chuyện gì”
“Hoàng thượng ta có để ý một người, hôm nay hắn hỏi ta có muốn gả cho hắn hay không”
Ngôn Tuấn Hàn liền hiểu ra là có việc gì
“Hắn thật lòng với ngươi không”
“Thuộc hạ không biết như thế nào là thật lòng nhưng hắn rất tốt, trâm ngọc này là vật gia truyền nhà hắn hắn cũng tặng ta”
“Hắn tên là gì, ở đâu”
“Hắn là thị vệ canh giữ bên ngoài tẩm cung a, tên là Dinh Lâm”
Ngôn Tuấn Hàn suy nghĩ một lát liền lên tiếng
“Ngươi thật sự thích hắn sao”
Tôn Tình gật gật đầu
“Được rồi ta đồng ý thành toàn cho hai ngươi nhưng trước hết gọi tên thị vệ đó vào đây”
Tôn Tình liền vâng lệnh đi làm, lúc này Tại Chính Hiên cũng đến nhìn thấy bộ dạng hấp tấp của Tôn Tình liền hỏi
“Tôn cô nương chạy đi đâu gấp vậy”
“Tiểu cô nương ấy chạy đi tìm lang quân rồi, thật hết nói nổi”
Tại Chính Hiên tiến đến bên cạnh Ngôn Tuấn Hàn
“Có chuyện gì sao”
“Hôm nay Tôn Tình cứ mỉm cười suốt, ta liền gặn hỏi thì ra là tên thị vệ kia muốn hỏi cưới nàng, Tôn Tình không cha không mẹ năm đó là ta đem nàng từ một tiểu cung nữ trở thành thân cận của ta, đâu phải muốn cưới là cưới được”
“Ngươi thật biết bày trò mà”
Tại Chính Hiên nhéo mũi y
Dinh Lâm theo Tôn Tình bước vào nhìn thấy chủ nhân mình và hoàng đế đang thân mật liền quỳ xuống
“Thuộc hạ Dinh Lam tham kiến hoàng thuọnge và đại tướng quân”
“Được rồi bình thân đi”
Dinh Lâm đứng dậy, ánh mắt không dám nhìn thẳng
“Ta nghe nói ngươi muốn hỏi cưới Tôn Tình sao”
“Bẩm hoàng thượng thuộc hạ là thật lòng thích Tình nhi mong hoàng thượng chấp nhận”
“Tôn Tình từ nhỏ đã theo bên cạnh ta, nàng là một nữ nhân tốt, nhưng ngươi chỉ là thị vệ bổng lộc hằng năm được bao nhiêu có lo được cho Tôn Tình một cuộc sống ấm no hay không”
“Thuộc hạ biết bản thân chỉ là một thị vệ nhưng thuộc hạ nhất định sẽ lo lắng chăm sóc tốt cho Tình nhi, xin bệ hạ thành toàn”
Dinh Lâm liền quỳ xuống nói
Tại Chính Hiên thấy vậy liền lên tiếng
“Hàn nhi đừng làm khó hắn nữa ta thấy hắn là thật lòng a”
“Được rồi ngươi đứng dậy đi, nếu ngươi là thật lòng vậy được ta thành toàn cho ngươi và Tôn Tình, tháng sau chọn một ngày tốt mà thành hôn, ta phong ngươi làm nhất đẳng thị vệ, như vậy mới có thể xứng với Tôn Tình được”
“Đa tạ hoàng thượng”
Cả hai người liền quỳ xuống tạ ơn
Sau khi hai người vui vẻ ra ngoài, Ngôn Tuấn Hàn liền quay sang nhìn Tại Chính Hiên
“Chính Hiên nếu chúng ta có thể như bọn họ thì hay biết mấy”
“Chúng ta bây giờ không tốt sao”
“Tốt nhưng ta lại không muốn mọi người nói ngươi là nam sủng của ta ta muốn danh chính ngôn thuận”
Tại Chính Hiên liền nhìn chầm chầm Ngôn Tuấn Hàn chỉ thầm trách nếu như nếu như mà thôi
Một tháng sau, hôn lễ của Tôn Tình và Dinh Lâm cũng sắp tới, hoàng hậu vì nghe Tôn Tình thành hôn mà chính tay chuẩn bị sính lễ, còn lệnh phủ nội vụ làm hỷ phục đẹp thật đẹp cho nàng
Hoàng thượng ngược lại liền cho nàng ba mảnh đất ở phía đông ngoài cung cho nàng có thể xây phủ đệ hoặc làm gì cũng được, cũng chuẩn bị rất nhiều thứ tốt tặng cho Tôn Tình
“Hoàng thượng, thuộc hạ không dám nhận”
“Không dám nhận cái gì, bảo ngươi nhận thì cứ nhận nếu không liền chém ngươi”
Tôn Tình nghe vậy liề nhận lấy, Ngôn Tuấn Hàn cười, vốn dĩ muốn phong nàng làm công chúa nhưng vì nàng không phải là người của hoàng thất nhưng hồi môn gả đi đều chuẩn bị theo công chúa cả, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, còn chính tay Ngôn Tuấn Hàn làm chủ hôn
“Tôn Tình rời cung rồi ngươi nhất định phải sống cho tốt biết không, sau này đã không còn là người bênh cạnh ta nữa không cần phải giết chóc nữa cứ