Tôn Tình lúc này cũng thanh tỉnh một chút, lúc nãy vì bị nội thương cộng thêm một đường liều mạng mà chạy cho nên không đủ sức mà ngất xĩu, nhìn người bên cạnh đỡ mình, Tôn Tình liền nhíu mày, đây đây không phải là tên lần trước đả thương mình sao, sao lại lại ở đây
“Tôn cô nương để ta đưa ngươi đến chỗ của thái tử”
Tại Chính Hiên thấy Tôn Tình tỉnh dậy liền lên tiếng, Tôn Tình nhìn Tại Chính Hiên xong nhìn Dinh Lâm liền cau mày, cảm giác có gì đó không đúng, nhưng bây giờ nàng đang bị nội thương không nghĩ được nhiều như vậy, hơn nữa còn có việc phải bẩm báo đến điện hạ
Ngôn Tuấn Hàn đang ngồi phía bên trong chính điện suy nghĩ, liền thấy Tại Chính Hiên bước vào, phía sau còn có Dinh Lâm đang đỡ lấy Tôn Tình, y liền đứng dậy chạy đến
“Ngươi đã làm gì Tôn Tình”
Tại Chính Hiên bị người vu oan liền cảm giác không được vui, hắn rõ ràng mới vừa cứu người
“Hàn nhi ngươi ăn nói với ta như vậy sao”
Ngôn Tuấn Hàn liền nổi giận, trước mặt người khác dám xưng hai từ Hàn nhi với y, Tại Chính Hiên càng ngày càng không coi ai ra gì sao
“Ta là thái tử điện hạ, ngươi đừng có thất lễ như vậy”
Tại Chính Hiên nhếch mép cười tiếng lên ôm lấy eo của Ngôn Tuấn Hàn
“Nói lại lần nữa”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, Tại Chính Hiên hắn là đang muốn làm cái gì đây
“Ngươi mau buông ta ra”
“Ngươi mau buông điện hạ ra”
Tôn Tình và Ngôn Tuấn Hàn đồng thanh
Tôn Tình vì bị thương nên liền ohun ra một ngụm máu, Ngôn Tuấn Hàn đẩy Tại Chính Hiên ra đỡ lấy Tôn Tình
“Là hắn đả thương ngươi sao”
Ngôn Tuấn Hàn vừa nói vừa liếc nhìn Tại Chính Hiên, hắn cười khổ, trong lòng Ngôn Tuấn Hàn từ khi nào hắn trở thành người như vậy
“Điện hạ không phải, là người khác”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền có cảm giác yên lòng
“Ta đỡ ngươi về nghỉ ngơi, mời Huỳnh Liên đến xem qua cho ngươi”
“Để Dinh Lâm đỡ Tôn cô nương về, hắn biết võ công có thể chữa trị cho Tôn cô nương”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, y không muốn cho Tôn Tình và Dinh Lâm thân thiết với nhau
Dinh Lâm nhìn thiếu chủ của mình liền hiểu ý đỡ người đi, Ngôn Tuấn Hàn chưa kịp nói đã bị Tại Chính Hiên lần nữa kéo lại
“Ngươi lại làm cái gì nữa”
“Không có làm gì, chỉ muốn ôm ngươi một lát”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn hắn, sao đột nhiên lại ôn nhu như vậy, ăn nhằm thứ gì rồi hay sao
“Lúc nãy một đám thị vệ lạ mặt đuổi theo Tôn Tình”
Tại Chính Hiên nói, Ngôn Tuấn Hàn liền biết chắc chắn chuyện y đến phía nam thị sát không hề đơn giản, chỉ là không nghĩ Tôn Tình trước giờ hành động kỹ lưỡng, lại lần đầu tiên bị người đã thương còn bị người đuổi đến đây
“Ta thấy bọn chúng không giống thị vệ trong cung”
Tại Chính Hiên nhớ lại, lúc nãy mặc dù bọn chúng đều bận y phục thị vệ nhưng rõ ràng làm thị vệ sao lại không biết phái trước là đông cung không được ra vào nếu không có lệnh bài, hơn nữa nếu là thị vệ trong cung sao không nhận ra cấp bậc thị vệ của hắn cơ chứ
“Cảm tạ ngươi vì đã cứu Tôn Tình”
“Không cần nói cảm tạ ta, chỉ cần ngươi đừng trốn tránh ta nữa là được, ta sẽ không ép buột ngươi, cũng sẽ không làm gì nếu ngươi không đồng ý”
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn, hắn cảm thấy thay vì cứng đối cứng với Ngôn Tuấn Hàn vẫn nên ôn nhu với y như vậy y mới có thể lần nữa chấp nhận hắn
“Ngươi buông ta ra được chưa, ta muốn đi xem Tôn Tình”
Tại Chính Hiên buông Ngôn Tuấn Hàn ra, Ngôn Tuấn Hàn liền chạy đi xem Tôn Tình.
Dinh Lâm biết Tôn Tình bị nội thương cần trị thương gấp nhưng hai người nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa Tôn Tình cũng chỉ là một tiểu cô nương hắn không dám mạo phạm
“Tôn Tình sao rồi”
Ngôn Tuấn Hàn chạy đến thấy Dinh Lâm vẫn còn ngây người ở đó liền hỏi
“Y bị nội thương, không sao chỉ là cần trị