Ân Tú chạy đến một quán Pub gần khách sạn ở đường Nguyễn Trãi. Hai người đi vào trong, chọn một cái bàn nhỏ nằm ở góc khuất nhất, cô ngồi xuống nhìn quanh rồi hỏi Minh Tuệ:
“ Em uống bia được mà phải không? Em muốn uống gì?”
“Dạ, em uống được á, cho em Tiger bạc đi.”
Ân tú cười hiền nheo nheo mắt:
“Không ngờ người yêu nhỏ của tôi cũng biết uống bia cơ đấy.”
Ân Tú nháy mắt chọc ghẹo cô rồi chị quay qua nói to với chị gái phục vụ:
“Cho chị vài chai Tiger bạc, một đĩa hoa quả nha em.”
Khi chị phục vụ vừa đi, Ân Tú chạy qua ghế đối diện mà ngồi gần Minh Tuệ, chị lấy tay mình xoa xoa vào má cô rồi hỏi:
“Em lạnh không? Nếu lạnh thì nói chị nhé?”
Trời đã về đêm, không khí có vẻ se se lạnh, Minh Tuệ lắc đầu rồi cầm lấy chai bia phục vụ vừa đem tới. Đưa cho Ân Tú một chai, Minh Tuệ nói lớn, cố gắng át tiếng nhạc xập xình:
“Nào, em mời chị, chúc mừng ngày chúng ta gặp nhau.”
Minh Tuệ cười híp mắt lại, gương mặt cô dưới ánh đèn mờ ảo trông thật quyến rũ, làm người ta mê mẩn, Ân Tú chưa uống ngụm bia nào, nhưng có vẻ đã say rồi chăng?
\*Cách\*
Hai chai bia cụng nhẹ vào nhau, Minh Tuệ tu một hơi dài hết hơn nửa chai,
Ân Tú dịu dàng ngắm cô rồi bật cười:
“Uống chậm thôi, say đó vợ.”
Minh tuệ cũng cười đáp lại. Áp má sát vào mặt Ân Tú, nói nhỏ giọng điệu khiêu khích:
“Vậy thử xem ai say trước nhé, ở quê em , con gái uống rất được đấy, để hôm nay em cho chị biết để đừng xem thường em nữa.”
Một chai... Hai chai...ba chai...
Đã đến chai thứ sáu, Minh Tuệ bắt đầu ôm chầm lấy Ân Tú, dụi đầu vào cổ cô mà mè nheo:
“Em yêu chị lắm, em rất sợ phải chia tay, lần đầu tiên thấy nụ cười của chị trên tấm ảnh, em đã biết mình tiêu rồi.”
Giọng cô nhừa nhựa, gương mặt hồng lên vì bia, người lắc lư, cười một cách ngớ ngẩn. Ân Tú nhìn cô đầy vẻ cưng chiều, thật là muốn cắn đôi môi cứ đung đưa trước mặt này một cái quá đi. Không cần nghe Ân Tú nói gì, cô ấy lại tiếp tục nói, cả người vẫn lắc lư qua lại:
“Mà chị biết không, em muốn sống chung với chị lắm, không muốn yêu xa nữa, ba mẹ em bắt em học xong Đại Học phải lấy chồng, em không muốn, chị mau mau đón em đi đi.”
Ân Tú yêu thương vén tóc ra sau tai cho Minh Tuệ, kéo em ấy lại gần mình hơn, uống thêm một ngụm bia to, Ân Tú suy nghĩ đến việc sẽ làm gì khi trở về. Có lẽ cô nên vào sài gòn sống với Minh Tuệ, cô cũng không muốn mất em ấy, cô rất sợ điều đó xảy ra.
“Nè uống ít thôi.”
kéo chai bia Minh Tuệ định uống xuống, Ân Tú trừng mắt nhìn Minh Tuệ.
“Không sao mà, để em uống, em chưa say. Chị chở em về nên chị đừng uống nữa.”
Minh tuệ đã uống đến chai bia thứ chín, Ân tú đã dừng uống, chỉ ngồi ngắm nhìn Minh Tuệ, thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi vu vơ của em ấy.
Khi Minh Tuệ đang kể dang dở câu chuyện về cậu bạn thích và đang cố gắng theo đuổi em ấy ở lớp Đại Học, thì bỗng dưng ngừng nói mà chuyển sang chuyện khác:
“Chị ngồi đây đợi em, em đi vệ sinh cái nha.”
“Ừ, nhưng để chị đưa em đi, em say rồi.”
Ân Tú cảm thấy Minh Tuệ đã say rồi, người em ấy loạng choạng và nói