Minh Tuệ cười tươi, chào Minh Châu rồi lách người đi qua, bỗng dưng gặp lại người cũ, thật sự cô cũng không biết phải nói gì. Cảm thấy có vẻ cả hai hơi ngại ngùng nên cô càng muốn mau chóng rời đi.
Năm ấy, tình cảm của hai người cũng không biết gọi tên như thế nào, hai đứa quen nhau chưa được nửa năm thì đã phát hiện. Sau khi Minh Châu chuyển đi Minh Tuệ lúc đấy cũng có buồn nhưng cô lại giận nhiều hơn.
Vì sao năm ấy khi đi khỏi, người ấy không một lần liên lạc, nhắn tin, gọi điện hay viết thư gì đấy cho cô chứ? Đã sáu năm trôi qua rồi, giờ đây lại gặp nhau ở đây, gặp lại trong hoàn cảnh này...
Minh Tuệ không hiểu và cũng không muốn hiểu nữa rồi, hơn nữa giờ đây cô đã có Ân Tú, cô không muốn làm cho chị buồn lòng.
"Cậu không lấy số của tớ để giữ liên lạc sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Minh Châu vang lên.
"Chắc không cần đâu."
Minh Tuệ dứt khoát nói.
"Chuyện năm đó không giống như cậu nghĩ."
Minh Châu vẫn tiếp tục bắt chuyện, có vẻ không muốn để cô đi.
"Năm đó không có chuyện gì cả, sáu năm rồi chúng ta không liên lạc. Vậy nên hãy tiếp tục như vậy..."
Minh Tuệ nói xong dứt khoát lách người qua Minh Châu mà bước đi. Bước đi được vài bước, bỗng dưng Minh Tuệ cảm thấy choáng váng, bước hụt chân mà ngã nghiêng qua một bên.
Lập tức có một vòng tay vững chải chụp lấy eo Minh Tuệ kéo cô ấy lại, ôm chặt cô vào lòng , mùi hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi của Minh Tuệ \- Là chị Ân Tú.
Minh Châu chỉ đứng nhìn, không nói gì, gương mặt cậu ấy thoáng chút bực bội khi thấy Ân Tú, cậy ấy vẫn đứng đó không có ý định rời đi.
Ân Tú nhìn Minh Tuệ âu yếm, đưa tay quẹt mũi cô một cái nhẹ rồi nói:
“Chị thấy em đi lâu quá nên lo, chị tính tiền rồi, em đi vệ sinh xong rồi mình về luôn.”
“Dạ đợi em một tí nha.”
Minh Tuệ xoay qua nhìn Minh Châu vẫn còn đứng đó, nói nhẹ:
“ Rất vui được gặp cậu, gặp lại cậu sau.”
Minh Tuệ đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Bên ngoài Minh Châu đang đứng đối diện với Ân Tú, ánh mắt nghi hoặc:
“Chị là người yêu cậu ấy à?”
Ân Tú thoáng chốc ngạc nhiên, không hiểu vì sao người con gái trước mặt này lại biết mối quan hệ của cô.
“Ừ, chị là người yêu của em ấy, em là bạn Minh Tuệ sao?”
“Vâng, nhưng không phải bạn bình thường. Bạn ấy say rồi, chị đưa về cẩn thận nhé, chào chị.”
Trả lời một cách cứng nhắc, không được tự nhiên, Minh Châu quay người bước đi.
Khi Minh Tuệ đi ra đã không thấy Minh Châu đâu nữa, Ân Tú nhẹ nhàng dìu Minh Tuệ, ôm lấy eo cô mà dẫn đi.
Ân Tú cảm thấy hơi khó chịu, chị hỏi giọng có chút hơi ghen:
“Bạn em hả?”
Minh Tuệ vẫn chưa kịp hiểu gì, rồi như chợt nhớ ra, cô bật cười:
“Dạ, bạn cũ của em, sao đó, chị ghen hả?"
“Không có, ai mà thèm ghen.”
Minh Tuệ bật cười. Cả hai bước ra xe, khi đã sắp xếp cho Minh Tuệ ngồi ổn thỏa, ôm chặt cô rồi, Ân Tú mới lái xe chầm chậm đi. Vừa hóng gió đêm vừa vòng tay ra sau ôm Minh Tuệ vì sợ em ấy say rồi mà ngã ra đường.
Đã hơn 12 giờ khuya, không khí bên ngoài mát lạnh, Minh Tuệ ôm chặt Ân Tú, tựa đầu vào vai cô, hai người, một xe chầm chậm trên con đường thưa dần người.
Khi cả hai vào đến phòng khách sạn, đã là 1 giờ sáng, Minh Tuệ đã ngấm bia, cô nằm vật ra giường làu bàu:
“Chị có thể thay đồ giúp em không?”
Ân Tú mắng yêu Minh Tuệ.
“Đã bảo đừng uống nhiều rồi mà không nghe.”
Mặc dù vậy tay vẫn thoăn thoắt cởi giày và xỏa tóc giúp Minh Tuệ dễ chịu hơn.
“Đừng cằn nhằn em mà, có người yêu rồi, cần gì phải lo chứ.”
“Ừ, rồi không có chị, ai lo cho em?"
“Làm sao mà không có chị được chớ?”
Minh Tuệ bỗng dưng ghì đầu Ân Tú xuống gần sát mặt mình. Cô