Huỳnh Minh Tuệ cũng đã là người cuối cùng rồi, nghe tiếng gọi tên mình, cô tự tin ung dung bước vào phòng để chuẩn bị phỏng vấn:
“Em chào chị ạ, em tên Huỳnh Minh Tuệ.”
Minh Tuệ gật đầu chào, cười tươi với chị nhân sự. Chị ấy tầm trên dưới ba mươi lăm, nói giọng Huế, dường như đã có gia đình rồi vì Minh Tuệ tinh ý thấy được chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của chị ấy.
“Ừ, chị chào em, em ngồi đi.”
Minh Tuệ ngồi xuống, hai tay để hờ trên bàn, mắt nhìn thẳng, chị nhân sự liếc nhìn cô rồi nhìn xuống tập hồ sơ xin việc:
“Lúc em mới ra trường, em làm nhân viên kinh doanh được một năm ở Sài Gòn, sau đó em ra Nha Trang kinh doanh tự do được ba năm, rồi lại quay về Sài Gòn kinh doanh cũng được năm năm rồi, đúng không?”
Chị nhân sự đọc sơ qua một lượt, nhanh chóng đặt câu hỏi. Minh Tuệ nhanh nhẹn:
“Dạ, nhưng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ thôi ạ, cũng không đáng kể.”
“Ừ. Thế sau em lại ra Đà Nẵng xin việc? Sao lại không tiếp tục kinh doanh nữa?”
Minh Tuệ không lấn cấn, sắc mặt không đổi, nhanh chóng trả lời:
“Dạ, do em muốn thay đổi môi trường làm việc, với lại em cũng yêu thích Đà Nẵng, từ lâu đã muốn ra đây sống và làm việc rồi ạ.”
“Thế em có kinh nghiệm làm thư kí chưa?”
“Dạ, em chưa từng làm thư kí, nhưng em đọc qua về mô tả công việc, yêu cầu của công ty trên bảng tuyển dụng. Em cam đoan mình có thể làm tốt mọi thứ ạ.”
“Ừ, thế em hãy nói sơ về điểm mạnh, điểm yếu của em cho chị nghe thử.”
Chị nhân sự gật gật đầu, tỏ vẻ khá hài lòng. Chị ấy nhìn vào hồ sơ xin việc của cô sơ qua một lượt, rồi ngẩng đầu lên hỏi tiếp.
Minh Tuệ không nhanh không chậm, trong đầu có một giây thoáng qua câu trả lời, cô cất giọng trong trẻo, dễ nghe như tiếng chuông ngân của mình, từ tốn nói một cách to rõ:
“Dạ, bản thân em là một người cầu toàn, khá kĩ tính, mọi thứ em làm đều muốn nó hoàn hảo, vì thế em có thể sắp xếp xông việc một cách khoa học, ngăn nắp và cẩn thận ạ. Nhưng chính vì thế đây là cũng là nhược điểm của em, kĩ tính quá mức đôi lúc cũng không tốt.
Em còn có thể nhanh chóng giải quyết các tình huống phát sinh, thay giám đốc giải quyết nhưng việc linh tinh phát sinh bất chợt nếu giám đốc có yêu cầu.
Em có thể đàm phán tốt, em độc thân, có thể làm việc mọi lúc và tăng ca nếu có yêu cầu.
Dạ còn nhiều nữa ạ, nếu chị nhận em vào làm việc, em sẽ cho chị thấy thêm nhiều ưu điểm khác, em xin hết.”
Chị Hoa nhân sự nhìn cô đầy thuyết phục, chị ấy gật gật đầu, cười cười ra vẻ hài lòng. Dường như định hỏi thêm gì đó nhưng tiếng gỏ cửa bất chợt vang lên cắt ngang lời chị ấy:
“Nhưng giám đốc có hơi đặc biệt kĩ tính, em có thể chấp nhận mọi yê...”
“Cốc, cốc, cốc."
Có tiếng gõ cửa, chị Hoa nhân sự mỉm cười rồi chạy ra mở cửa:
“Em đợi chị một xí.”
Huỳnh Minh Tuệ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lâm Ân Tú mà thót tim, nếu chị nhìn thấy cô ngay lúc này, chị sẽ phản ứng ra sao?
Minh Tuệ ngồi