"Xa nhau là nhớ, vắng là thương.
Gần nhau lại khổ, lại vương sầu.”
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, Lâm Ân Tú ngồi trên xe trong lòng cũng lạnh lẽo theo, chị thì thầm trong đau khổ:
“Chỉ vài ngày nữa thôi... Đợi chị em nhé!”
Nhưng... có lẽ Huỳnh Minh Tuệ không chờ đợi Lâm Ân Tú được nữa rồi.
Ngày hôm sau, Huỳnh Minh Tuệ không đi làm. Lâm Ân Tú cứ chờ, chờ mãi cho đến hết ngày cũng không thấy cô đâu. Chị sợ hãi mà điên cuồng gọi điện cho Minh Tuệ nhưng chỉ toàn là thuê bao.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện...”
Lâm Ân Tú tức giận ném mạnh điện thoại vào tường, chiếc điện thoại va vào bức tường lạnh lẽo rồi rớt xuống đất vỡ tan tành như thủy tinh.
Chị cầm lấy tấm ảnh luôn luôn úp xuống ở trên bàn làm việc của mình. Đó là tấm ảnh cô và chị chụp chung vào lần đầu tiên gặp nhau.
Lúc cả hai đi Vũng Tàu, cô đã đứng phía sau, tay choàng qua cổ chị, cười rạng rỡ như mặt trời mùa hạ.
Lâm Ân Tú hối hả tìm đến chị Hoa nhân sự để lấy thông tin mà Minh Tuệ viết trong đơn xin việc. Nhưng tất cả chỉ là những thông tin thông thường của Minh Tuệ mà chị đã biết rõ như lòng bàn tay. Ngay cả cái địa chỉ thường trú cũng không rõ ràng, mơ hồ đến đáng giận.
Có phải đúng như Minh Tuệ nói không? Chị đã quá vô tâm, chị cho rằng sự xuất hiện của Minh Tuệ là điều hiển nhiên, để rồi chưa một lần để tâm đến nếu cô biến mất chị sẽ tìm cô ở đâu?
Là tại chị, tất cả là tại chị mà ra.
Lâm Ân Tú mặt trắng bệt, nhớ lại lời mấy bàn tán của nhân viên ngày hôm qua. Cô chạy nhanh ra bãi lấy xe, rồi phóng như bay đến quán coffee Tue Tu ở gần công ty. Nơi mà duy nhất chị biết có liên quan đến Minh Tuệ.
Lâm Ân Tú gọi cho mình một một ly mi lo nóng và ngồi im lặng quan sát. Cô ngồi cả ngày ở chỗ đấy, không ăn không uống, trên bàn là biết bao ly nước đã cạn đáy. Nhưng dường như Minh Tuệ đã bốc hơi thật sự ra khỏi cuộc đời của chị.
Khi gần đến giờ đóng cửa quán, nhân viên lại nhắc nhở, Ân Tú mới giật mình mà nhìn ra ngoài trời: “Trời đã tối rồi”.
Lâm Ân Tú nóng vội mà buộc miệng hỏi:
"Minh Tuệ không có ở quán à em?"
Bé nhân viên ngạc nhiên nhìn chị như sinh vật lạ vì thấy gương mặt thất thần, tái mét như thiếu máu, nhanh chóng trả lời:
"Dạ, chị Minh Tuệ hay đi đi lại lại giữa hai quán, nên em cũng không rõ. Do em làm ca tối thôi."
Lâm Ân Tú gật đầu cám ơn rồi tiu nghỉu ra về. Ngày hôm sau, sau khi vừa tan làm, cô lại chạy nhanh đến quán coffee của Minh Tuệ mà tiếp tục ngồi đợi. Ân Tú lại kiên trì như cũ ngồi ngay góc khuất nhất y như hôm qua.
Trời tối dần, quán đông khách rồi lại vơi, giữa hàng trăm người ra vào quán nhưng Ân tú chẳng thấy người cô yêu đâu hết.
Ân Tú cứ ngóng cổ nhìn quanh, thấy ai nhìn giống Minh Tuệ là lại hy vọng mỉm cười rồi lại thất vọng rụt