4 năm sau...
Thành phố X, năm 2017.
Thấm thoát Minh Tuệ và Ân Tú đã yêu xa được bốn năm. Trong ngần ấy năm đó, cả hai vẫn chưa hề gặp mặt nhau. Cũng có đôi lúc hai người cãi vã hay giận hờn, nhưng chung quy đến cuối cùng cũng là hòa nhau mà thôi. Ân Tú đi làm ở công ty được bốn năm rồi, năm nay chị đã hai mươi sáu tuổi.
Về phần Minh Tuệ, năm nay cô là sinh viên năm cuối của trường, vừa tròn hai mươi ba tuổi rồi, vài tháng nữa thôi là cô sẽ kết thúc chương trình học ở đây và bắt đầu đi làm.
Cả ngày nay, Ân Tú vẫn chưa nhắn tin hay gọi điện gì cho Minh tuệ. Trái tim cô dường như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực:
"Chị đi đâu? Tại sao không nhắn tin nói với mình? Liệu chị có bị gì không? Tại sao đến giờ vẫn không thấy đâu?"
Cô hoảng loạn mà nước mắt tuôn rơi. Lo lắng khôn nguôi.
"Hôm nay chị đi đâu thế? Sao đến tận bây giờ còn chưa nhắn tin cho em?"
Minh Tuệ nhắn tin cho Ân Tú rồi đi đi lại lại trong phòng, trán nhăn lại, vẻ mặt đầy lo lắng.
Kim đồng hồ vừa gõ \*Beng\* một tiếng\, đã đúng mười giờ tối\, Minh Tuệ đã nhắn tin và gọi hàng chục cuộc cho Ân Tú\, nhận lại được chỉ là sự im lặng đáng sợ của chiếc điện thoại\.
Khoảng hơn mười hai giờ tối, Ân Tú nhắn tin cho Minh Tuệ. Chuông điện thoại vừa vang lên tiếng tin nhắn cô đã bắt lấy ngay điện thoại mà xem.
"Chị chở bạn đi bệnh viện, nó bị bệnh. Sao em còn chưa ngủ nữa?"
Ân Tú nhắn lại cho cô.
"Vậy tại sao chị không nói với em một tiếng? Để em đợi cả đêm?"
Minh Tuệ tức giận nhắn lại.
"Chị xin lỗi mà, chị quên mất."
Ân Tú vẫn dửng dưng không có vẻ gì là biết Minh Tuệ đang tức giận.
"Bạn nào của chị? Chị đó là gì mà quan trọng với chị dữ vậy, để chị quên luôn nhắn tin người yêu?"
Minh Tuệ tức đến phát khóc.
"Quan trọng gì đâu? Thì nó bệnh nên chị chở đi thôi mà."
Chị vẫn không hiểu ý của cô. Cái cô muốn biết là người đó là ai cơ.
"Ba mẹ, bạn bè người ta đâu mà chị phải chở?"
Minh Tuệ vẫn hỏi cho đến cùng.
"Em đừng có vô lí như thế, chỉ là bạn chị thôi, trễ lắm rồi, chị phải đi ngủ đây."
Mặc kệ mọi thứ, Ân Tú vẫn quyết tâm đi ngủ, bỏ qua luôn suy nghĩ của Minh Tuệ, không thèm quan tâm đến.
"Chị không được ngủ, em hỏi chị bạn nào mà chị phải quan tâm như vậy?"
Minh Tuệ tức giận ấm ức mà gửi tin nhắn liên tục, nhưng nhận lại chỉ là sự im lìm của chiếc điện thoại. Cô tức giận bật khóc nức nở. quăng điện thoại vào góc tường, đêm đã khuya lắm rồi.
Ân Tú đã tắt mạng mà đi ngủ, chị ấy không thèm quan tâm đến cảm nhận của Minh Tuệ, Ân Tú lúc nào cũng quan tâm hết người này người