Từ khi lên chức trưởng phòng, Ân Tú thường xuyên đi dự tiệc công ty, đêm nay chị lại tiếp tục đi như mọi hôm, còn dặn dò Minh Tuệ cứ ngủ trước mà không cần đợi chị về:
"Em cứ ngủ sớm, không cần đợi chị, tối nay chị đi công việc của công ty chắc sẽ về trễ đó.
"Chị lại đi nhậu nữa à?"
Minh Tuệ dư biết thế nào gọi là "Công việc của công ty" của Ân Tú.
"Chị đi sẽ cố gắng về sớm mà?"
Lại một lời hứa như bao lần khác. Ân Tú xem cô là con nít không biết gì hay sao? Lần nào chị hứa mà về sớm đâu chứ? Minh Tuệ đã chán ngấy bài ca này của Ân Tú rồi, "sớm" của chị ấy là gần sáng sẽ về nhà, lần nào cũng như vậy thôi. Giọng cô đã có chút bực mình:
"Nhưng lần trước chị đi tới tận một giờ khuya."
Minh Tuệ thật sự rất lo lắng khi thấy Ân Tú luôn phải về khuya như vậy. Bây giờ cũng đã tám giờ kém mười, sớm là mấy giờ chứ?
"Chị xin lỗi, hôm nay sẽ về trước mười một giờ mà?"
Ân Tú có vẻ dịu giọng, dỗ dành.
"Chị đừng đi, đừng nhậu nữa được không? Em lo lắm."
Minh Tuệ chuyển sang năn nỉ Ân Tú. Cô thật sự lo sợ, ở xa như thế, cô sẽ không giúp đỡ được gì. Cô không muốn chị xảy ra chuyện đâu.
"Lần này chị uống ít thôi, sẽ về sớm mà. Đối tác của công ty, có sếp chị nữa, không đi không được."
Mặc dù Minh Tuệ không muốn, nhưng cuối cùng vẫn để chị đi. Đêm đó Minh Tuệ không đi ngủ sớm mà ngồi trên giường chờ tin nhắn của Ân Tú, đợi chị về.
"Nhớ về sớm đó, trả lời tin nhắn cho em khi về tới nhà, không trả lời là em không ngủ đâu, em chờ chị."
...
Lần đó, Ân Tú đi tới hơn ba giờ sáng mới về nhà. Minh Tuệ nằm thức chờ chị đến lúc chị trả lời tin nhắn đã là ba giờ mười phút. Minh Tuệ đã không còn tức giận nữa, mà đối với Ân Tú chỉ là nỗi thất vọng lớn.
Cô nhắn cho Ân Tú một tin nhắn trả lời, sau đó ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.
"Mình chia tay đi, chị không giống như những gì đã từng hứa với em. Chị đi nhậu tới sáng mới về nhà, chị nói đó là công việc, nhưng em không hiểu công việc gì mà lại như vậy chứ? Em với chị thật sự không có tương lai đâu."
Sáng sớm hôm sau, khi thấy dòng tin nhắn của Minh Tuệ, Ân Tú đã thật sự hoảng loạn, cô gọi điện cho em ấy nhưng nhận được chỉ là cuộc gọi thuê bao.
Ân tú điên cuồng gửi tin nhắn trong tất cả các mạng xã hội mà cô biết được cho Minh Tuệ, nhưng nhận lại được chỉ là sự im lặng tuyệt đối.
“Em, chị xin lỗi em nhiều lắm, tha thứ cho chị. Chị hứa là sẽ không đi nữa đâu.”
"Em, chị xin lỗi em rất nhiều, đừng bỏ chị, chị hứa sẽ không đi nữa."
"Hãy tha thứ cho chị, chị thà mất công việc chứ không muốn mất em."
"Bỏ chặn chị đi, hãy trả lời chị đi, chị yêu em nhiều lắm Minh Tuệ."
"..."
Đã ba ngày rồi, Minh Tuệ đã hoàn toàn