Lâm Ân Tú sau đó đã mặc kệ lời khuyên của Minh Tuệ, chị đã xin nghỉ ba ngày đột xuất để dẫn Minh Tuệ đi chơi.
Mặc dù Huỳnh Minh Tuệ đã nói chị chỉ cần tối về với cô là được, không cần nghỉ làm đâu. Nhưng Ân Tú mặc kệ cô, nhất quyết không để Minh Tuệ ở một mình cả ngày chờ chị.
Thế là trưa ngày hôm sau, hai con người "vận động" cả đêm cuối cùng cũng tỉnh giấc. Lại thêm khoảng thời gian ôm ấp, tâm tình ỉ ê. Họ rời giường đi ăn "sáng" cũng đã là chuyện của 13 giờ trưa ngày hôm đó.
Lâm Ân Tú chở Huỳnh Minh Tuệ đi ăn mấy món đặc sản của thành phố biển xinh đẹp \- Nha Trang. Cả hai quyết định chiều sẽ đi Vịnh và ở lại đó một đêm tại resort.
Trong quán ăn bình dân tại trung tâm thành phố Nha Trang, Ân Tú đang say xưa cuốn nem nướng cho Minh Tuệ:
"Chị ăn đi, để em tự làm được rồi."
Đây là lần thứ ba Minh Tuệ muốn tự được cuốn đồ ăn, nhưng Ân Tú vẫn mặc kệ, im lặng mà làm việc với cuốn nem đang đặt ngay ngắn trên đĩa trước mặt.
Tâm vài phút sau, Lâm Ân Tú đưa cuốn nem cho Minh Tuệ, trừng mắt:
"Để chị làm cho em, chị muốn chăm sóc em, nếu em cái gì cũng tự làm vậy còn cần người yêu làm gì?"
Minh Tuệ được cưng chiều đến phát hoảng, ngoan ngoãn im lặng ngồi ăn mà không dám nói gì nữa.
Thỉnh thoảng Ân Tú đưa tay vén mấy sợi tóc loà xoà cho Minh Tuệ nhưng phần lớn thời gian vẫn là chăm chút miếng ăn cho cô.
Minh Tuệ không nói thêm gì, chỉ hạnh phúc mà tận hưởng mọi thứ.
Từ lúc cô lên Sài Gòn làm việc,tất cả mọi thứ cô điều phải làm một mình. Ngoài những lúc đi với Đặng Minh Châu, cô điều phải đi ăn một mình.
Trưa nào đi thị trường cũng lủi thủi đi tìm quán để ăn, nên hiện tại, khi có người ăn cùng lại còn được chăm sóc cẩn thận, bất giác Minh Tuệ thật sự cảm động xém chút nữa là rơi lệ.
Những điều nhỏ nhặt nhất, bao giờ cũng dễ dàng đánh vào nơi yếu mềm trong sâu thẳm trái tim của mỗi người.
Cô yêu Lâm Ân Tú thật nhiều, vì sự ân cần ấp áp của chị mà hạnh phúc.
Quen nhau bốn năm, Lâm Ân Tú đã thay đổi nhiều lắm. Thay đổi theo hướng tích cực.
Khi xưa mới yêu, chị rất vô tâm, còn Minh Tuệ lại là một người để ý. Cũng vì thế cô đã khóc vì Ân Tú vô số lần.
Sự dịu dàng của chị bây giờ, là bốn năm thanh xuân cô đánh đổi, nhắc nhở. Chị cũng vì cô mà dần thay đổi. Huỳnh Minh Tuệ lại lần nữa rưng rưng, thật sự biết ơn vì điều đó.
Lâm Ân Tú còn đang bận cuốn rau vào nem cho cô nên không thấy, nếu chị ngước mắt lên nhìn cô một giây thôi, sẽ thấy nước mắt chực trào nơi khóe mắt của Minh Tuệ cho xem.
Sau khi cả hai ăn xong, Ân Tú và Minh Tuệ bắt đầu lên đường đi Vịnh. Đây là một Vịnh nhỏ, nhưng lại khá đông vì cảnh