Minh Tuệ tựa đầu vào vai Ân Tú, ngắm biển đêm trước mắt. Gió biển thổi mạnh vào mặt, mang theo hương vị của Ân Tú. Đây là quê chị, là quê người yêu của cô. Minh Tuệ lại lần nữa cảm thấy cảm xúc đang trào dâng.
Bốn năm trước, ước mơ của cô luôn là được ra Nha Trang gặp chị. Bốn năm sau, cuối cùng nguyện vọng cũng đã thành thực. Cô đã lớn thật rồi, đã có thể làm được mọi điều mà mình muốn.
Thật may mắn, bốn năm sau Lâm Ân Tú vẫn ở bên cạnh và đi cùng cô.
Ân Tú ngồi bên cạnh, khẽ hát vu vơ mấy câu, khoé miệng nhếch lên, mắt đăm đăm ngắm nhìn Minh Tuệ, cảm thán vẻ đẹp của cô. Chị biết Minh Tuệ đang rất vui, chị biết điều đó vì chị cũng đang cảm thấy như vậy.
"A!!!"
Ân Tú kêu lên mấy tiếng xuýt xoa, Minh Tuệ giật mình:
"Chị sao vậy?"
Ân Tú ôm đầu, nhăn mặt lại:
"Chị hơi đau đầu, chắc do hôm nay đi xa nhiều nên mệt quá."
Minh Tuệ lo lắng:
"Vậy mình về resort nhé?"
Ân Tú gật nhẹ đầu. Cả hai nắm tay nhau ra về, chị có vẻ vẫn còn khó chịu nhiều lắm. Đêm đó, Minh Tuệ muốn Ân Tú được nghỉ ngơi nên đã quyết định để chị ngủ sớm.
Cô nằm trên giường, ôm chặt chị, hít hà mùi hương trên cơ thể:
"Chị vợ còn đau đầu không?"
Ân Tú lắc lắc nhẹ cái đầu:
"Chị bớt rồi em, không sao nữa."
Minh Tuệ dụi đầu vào cổ chị, nút mạnh mấy cái làm vết đỏ xanh hiện rõ lên:
"Vậy mình ngủ sớm nhé! Chị cũng mệt nhiều rồi."
Lâm Ân Tú xoay qua, ôm gọn Minh Tuệ vào lòng, khẽ vuốt ve đôi bồng đào trắng nõn. Tinh nghịch véo vào hạt đậu mấy cái. Đặt môi chị lên môi cô liếm láp thưởng thức.
Hơi thở ấm nóng xâm nhập vào khoang miệng. Minh Tuệ quen thuộc đáp trả, cả hai triền miên không dứt một lúc. Tới khi buông nhau ra, dường như đều hụt hơi mà thở gấp để hớp không khí.
Minh Tuệ vùi đầu vào ngực Ân Tú, vòng tay ôm chặt chị, cảm giác tim cô đập rộn ràng như thuở mới yêu.
Đêm đó, cả hai ôm nhau ngủ say đến sáng. Họ dán chặt vào nhau đến độ, một milimet hở thôi cũng đủ làm họ thấy xa rời nhau.
Khi Ân Tú đã chìm vào giấc ngủ, tiếng thở chị đều đều. Minh Tuệ vẫn còn thao thức lo toang.
Cô nghĩ về tương lai, nghĩ về hai đứa, nghĩ về gia đình đôi bên, nghĩ về chuyện come out của cả hai.
Thoáng chút sợ hãi mơ hồ. Liệu bình yên quá, có phải là dấu hiệu của cơn bão lớn sắp ập đến rồi không?
Minh Tuệ cố gắng vỗ về mình vào giấc ngủ, cố gắng để bớt lo âu.
Vì cô sợ, sợ nếu có chuyện gì, cô sẽ không mạnh mẽ được như cô nghĩ mà sẽ gục ngã mất.
Cô thật sự sợ mất Lâm Ân Tú, nếu mất chị, cô sẽ không sống nổi.
Trong tình yêu, kẻ yêu nhiều hơn luôn là kẻ thua cuộc. Minh Tuệ lại yêu Ân Tú nhiều đến vậy, yêu nhiều đến mức ích kỉ cực đoan, muốn trói buộc, chiếm