Huỳnh Minh Tuệ lo lắng không biết làm cách nào mẹ cô mới có thể cho cô lên Sài Gòn. Từ nhỏ cô đã luôn sống trong sự bảo bọc của gia đình, chưa bao giờ đi đâu xa mà không có họ.
“Mẹ cho con đi chơi với lớp nha, gần tốt nghiệp rồi nên lớp con tổ chức đi Sài Gòn ba ngày hai đêm á.”
Minh Tuệ hồi hộp hỏi mẹ khi thấy mẹ đang chăm chú xem ti vi.
“Đi bao nhiêu đứa?”
Mẹ cô đã thôi nhìn màn hình mà quay qua nhìn cô nghiêm nghị hỏi.
“Dạ, gần hết lớp ạ.”
Minh Tuệ rụt rè nói, lòng lo lắng chờ đợi.
“Ba ngày hai đêm lận à? Nhiều vậy sao? Đi bằng xe gì?”
“Dạ tụi con đi xe khách.”
Mẹ im lặng không nói gì, trầm ngâm trông có vẻ là đang suy nghĩ dữ lắm.
“Hừm... Ừ, cứ đi chơi với lớp đi, dù gì cũng gần tốt nghiệp rồi.”
Được một lúc lâu, mẹ cười nhẹ rồi đồng ý. Minh Tuệ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Dạ con cám ơn mẹ nhiều.”
Cô cảm thấy sung sướng quá, muốn hét lên một tiếng vui mừng cho thật đã. Không ngờ mẹ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Minh Tuệ đã nghĩ ra mọi lí do để nói nếu mẹ không đồng ý. Nhưng thật may, đến cuối cùng cũng không phải dùng đến.
Cô vui vẻ nhảy chân sáo về phòng, dự định sẽ nhắn tin ngay cho Ân Tú biết.
Sau đó, dưới sự chấp thuận mẹ, Minh Tuệ chuẩn bị đồ đạc, háo hức chuẩn bị mọi thứ mà đi gặp Ân Tú.
“Không biết chị ở ngoài trông như thế nào nhỉ? Không biết lần đầu gặp nhau người ta sẽ nói những gì nữa?”
Minh Tuệ cứ lo lắng và suy nghĩ mỗi đêm đến mức không đêm nào ngủ được, đếm từng ngày để gặp được Ân Tú.
Cô đã sớm chuẩn bị một món quà nhỏ cho chị rồi, không biết chị có thích không nữa. Tự mình suy nghĩ rồi tự mình lo lắng, Minh Tuệ sắp điên rồi chăng?
\*\*\*
Đến ngày hẹn gặp nhau, Ân tú đến Sài Gòn trước nửa ngày, cô thuê một chiếc máy và đến bến xe Miền Tây để đón Minh Tuệ.
Lần thứ hai trở lại Sài Gòn cô đã khác trước rất nhiều. Năm nay cô đã 26 tuổi rồi, lần này cô đã có công việc ổn định, có được tài chính rõ ràng và chính thức đi gặp người con gái cô yêu sau 4 năm yêu xa.
Cô đã làm em ấy buồn lòng rất nhiều, thật ra Ân Tú yêu Minh Tuệ nhiều lắm. Lần đó cô đi uống ít bia với đối tác của công ty, dọc đường về xe bị thủng lốp, cô phải dắt bộ về nhà. Đến nhà đã là 3 giờ sáng, nhưng không ngờ Minh Tuệ vẫn đợi cô, Tuệ là người duy nhất ngoài mẹ quan tâm cô nhiều đến vậy.
Cô không nói với em ấy chuyện lốp xe hỏng chỉ vì lúc đấy em đang rất giận dữ, nếu nói ra chắc chắn em sẽ không tin, sẽ cho là cô nói dối.
Không muốn làm Minh Tuệ buồn lòng, Ân Tú sau này cũng không bao giờ đi nhậu với bất kì ai nữa, cô bỏ bia luôn từ