Sau lần chị lại nói dối bị Minh Tuệ bắt được đó, Lâm Ân Tú không còn chơi game nữa. Huỳnh Minh Tuệ cảm giác hơi tội nghiệp chị, nhưng cứ nghĩ đến Ân Tú sẽ nói chuyện với mấy đứa ỏng ẹo trên đấy lại quyết tâm phải dứt khoát một lần.
Hôm nay vào đầu giờ trưa, một công ty bất động sản đã gọi điện cho Minh Tuệ đến phỏng vấn vào ngày mai. Huỳnh Minh Tuệ có cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
Cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi việc nhàm chán khi cứ ở nhà với bốn bức tường rồi. Chắc tính tình cô sẽ thay đổi không còn cáu gắt vô cớ và nghi ngờ mọi thứ nữa.
Từ lúc Minh Tuệ ra Nha Trang sống cùng Ân Tú, cả hai chỉ toàn là gây nhau gay gắt hoặc là chiến tranh lạnh. Minh Tuệ cũng thật sự không muốn điều đó xảy ra, chỉ là cô không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân mình.
Huỳnh Minh Tuệ cũng đôi khi có cảm giác tội lỗi khi đối mặt mỗi ngày với Ân Tú. Cô biết chị cũng vất vã đi làm cả ngày rồi mà.
Minh Tuệ thầm nghĩ, nếu cô sớm đi làm thì tình cảm của cả hai chắc sẽ tốt lên giống như là thuở mới yêu thôi. Minh Tuệ thật sự mong là như vậy...
Lâm Ân Tú cũng từng nói, việc cô ở nhà thường xuyên làm Minh Tuệ trở nên cáu gắt và đa nghi hơn, Minh Tuệ cũng thấy chị thật đúng. Ân Tú rất khuyến khích và cực kì ủng hộ việc Minh Tuệ sớm đi làm việc, tiếp xúc với nhiều hơn là quanh quẩn ở nhà đối diện với chị mỗi ngày.
Từ sau mọi chuyện xảy ra, Minh Tuệ trở nên đa nghi hơn bao giờ hết. Cô ghen tuông với mọi thứ xung quanh Ân Tú, cảm giác không muốn chia sẽ tình cảm của mình với bất cứ ai, hay bất cứ thứ gì.
Minh Tuệ cực kì nhạy cảm, nhưng những nhạy cảm của cô điều có lí do và đa phần đều đúng.
Nhớ thời còn yêu xa, những lúc gặp nhau được vài hôm, Ân Tú thường xuyên nhận cuộc gọi từ ông Lí – giám đốc công ty của chị. Đôi lúc là những chuyện linh tinh, đôi lúc là chuyện công việc nhưng cũng không mấy quan trọng.
Đêm nào ông ta cũng nhắn tin cho Ân Tú, nội dụng đại loại là mấy câu thành ngữ, tục ngữ về cuộc sống. Hay đơn giản chỉ có mấy icon nhảy nhót. Có lúc thì hỏi thăm thân mật hay quan tâm Ân Tú đang làm gì, ăn gì...?
Huỳnh Minh Tuệ cảm giác ông ta có ý đồ với Ân Tú, cô khó chịu ra mặt nhưng Ân Tú một hai chối rằng ông ta chỉ quan tâm theo kiểu đồng nghiệp, hay cha chú quan tâm con cháu mà thôi.
Nhưng...
Minh Tuệ không tin, cô có linh cảm rằng mình thật sự đã nghĩ đúng. Minh Tuệ tức giận ra mặt nhưng không thể làm được gì. Vì ông ta là người đề bạt và dẫn dắt Ân Tú để chị có được như ngày hôm nay.
Có đôi lúc, Minh Tuệ chợt nghĩ đến trường hợp xấu nhất, vì sao Ân Tú