Ngày hôm sau, khi gà còn chưa gáy thì vị An Vương kia đã đứng chờ ở cửa.
Ông ta phong tỏa toàn bộ nhà trọ mà Minh Hải và Phong Sơn đang ở, điều ông ta muốn là không để thông tin lọt ra ngoài.
Dù sao vị huynh đệ là hoàng đế kia cũng không phải là kẻ ngốc.
Chỉ cần hoàng đế biết thông tin thì lập tức sẽ cướp mất công sức lần này của ông ta.
Tặng một Tuyết Liên có thể tăng một ân huệ, lại thêm một kết giao.
Kẻ ngốc mới đánh bay cơ hội này.
Hoàng đế kia cũng là chỉ ước không thể một lưới thu hết của cải của ông ta về.
Minh Hải nghe động tĩnh từ ngoài cửa đã biết luôn rồi, chỉ là hắn sợ Phong Sơn ngủ không đủ nên phất tay một cái liền lập kết giới cho Phong Sơn tiếp tục ngủ mà thôi.
Cũng phải nói là do đêm qua, khi Phong Sơn cùng Minh Hải trở về sau khi dùng bữa, lúc hai người vừa tới quán trọ thì liền gặp một đám người lạ mặt.
Không nói cũng có thể đoán đám người đó do ai cử tới.
Chẳng qua, lúc này người trực tiếp mà hai người cần là An Vương, không phải người khác.
Thế nhưng hai căn phòng lúc đầu do Phong Sơn và Minh Hải ở đã bị động qua.
Bằng thực lực của mình thì Phong Sơn có thể dễ dàng quét qua một lượt để loại bỏ nguy hiểm.
Nhưng Minh Hải lại lấy lý do là phòng bất trắc, thế giới có nhiều điều dị thường, không phải tất cả họ đều biết để thuyết phục Phong Sơn chuyển phòng.
Mà trùng hợp là cả quán trọ lớn thế lại chỉ có ba phòng thượng hạng.
Mà hai trong số đó vừa hay bị phá vỡ.
Vì vậy, đương nhiên, chính đáng, không bàn cãi thêm được chính là hai người "chịu khó" ở chung một phòng vậy.
Sau khi chuyển đồ sang phòng mới, Phong Sơn không được mấy tự nhiên.
Dọc đường ở chung trong xe ngựa, cũng có lúc Minh Hải "ngủ quên" gục đầu lên vai Phong Sơn.
Cũng có lúc xe đi gặp đường gập ghềnh hắn sẽ nháo vào người ngài vài cái.
Lại thêm khi trước ở trên Hoàng Đạo hắn vì bị thu nhỏ mà cần ngài chăm sóc.
Cũng được xem như tiếp xúc cự li gần qua rồi, nhưng lần này khác.
Hai người trưởng thành ở chung một phòng..
cái này có chút ngượng ngùng khó tả.
Phong Sơn đứng yên ở cửa phòng, đợi một hồi đứng đó cũng không hay nên chuyển qua bàn trà ngồi, ngồi một hồi lại cảm thấy cứ ngồi mãi không phải cách nên đã lên tiếng:
- Ngài ngủ trước đi, ta muốn tu luyện một chút!
Minh Hải khẽ nhếch miệng cười cười, hắn là biết Phong Sơn đang ngại.
Nhưng hắn nào dễ dàng buông tha như thế.
Hắn tiến lại ngồi bên cạnh Phong Sơn.
- Nơi này nguy hiểm, dù sao cũng là đất khách.
Ta giúp Phong Sơn hộ thể để an tâm tu luyện..
Nào, Phong Sơn ngồi ở đâu? Ở đây? Hay trên giường?
Sao nghe cái từ trên giường từ miệng hắn lại phong lưu như thế.
Cái tên này càng lúc càng cợt nhả, càng lúc càng không giữ phép tắc.
Phong Sơn tâm ngay thẳng mà nghe xong cũng thấy nhột nhột như có điềm.
- Ta có thể tự mình tu luyện, ngài cứ lên giường ngủ đi.
Lời này nói ra rõ là rất bình thường, nhưng Minh Hải lại nói:
- Được, vậy ta lên giường trước đợi.
Sao lại đợi? Đợi để làm gì.
- Không sao, ngài ngủ trước đi, ta cũng không định ngủ sớm như vậy.
Minh Hải chu chu cái mỏ ra rồi nhún vai.
- Được, dù sao ta cũng chưa buồn ngủ.
Phong Sơn tu luyện thì ta nhìn người tu luyện.
Dù sao cũng không có ma khí gần đây để ta hấp thụ.
Bước được một bước, như nhớ ra điều gì, Minh Hải dừng lại, vừa khéo ở bên cạnh Phong Sơn.
Hắn hơi cúi xuống:
- Sao Phong Sơn vẫn gọi ta là ngài ngài này nọ? Gọi một tiếng Minh Hải cho quen dần thôi!
Phong Sơn như bất động, vì Minh Hải cúi như vậy mà khoảng cách bỗng thật gần.
Mỗi câu hắn nói như thả hơi vào tai khiến ngài thấy hơi ngứa mà nghiêng đầu sang hướng khác.
- Nhất thời chưa quen! Ta sẽ sửa dần.
Minh Hải như cũ, đứng khom lưng như vậy nói:
- Vậy Phong Sơn gọi thử một tiếng ta nghe xem.
Phong Sơn ngập ngừng, không việc gì bỗng nhiên gọi tên hắn lên có chút thấy kỳ quặc.
- Lần sau, ra ngoài, cần việc gì ta sẽ gọi.
Minh Hải không đồng ý, hắn chuyển thế, chống một tay lên bàn, cúi người thấp hơn, lúc này mặt gần như sát bên cạnh Phong Sơn:
- Không được, ta gọi Phong Sơn thuận miệng như vậy là vì ta hay gọi.
Còn Phong Sơn lại chưa một lần gọi tên ta nên mới thấy khó xử như thế thôi.
Không hiểu sao lúc này Phong Sơn tự nhiên lại dồn bản thân vào thế yếu, ngài nghiêng người sang rồi xoay người nửa vòng mà đứng dậy.
- Ta đi ngủ, tự nhiên cũng thấy hơi mệt rồi.
Minh Hải cúi đầu che đi nụ cười vừa ý.
Hắn dù sao cũng khôngt hực sự ép Phong Sơn làm điều ngài ấy không muốn, chỉ là trêu chọc người có chút vui vẻ.
Nhìn điệu bộ của người đó cũng thấy rất đáng yêu.
- Được, vậy chúng ta đi ngủ, mai rất nhiều việc.
Phong Sơn đến gần giường thì khựng lại.
Đây là sao? Là Ma Vương muốn cùng ngài ngủ một chỗ?
Đang muốn quay lại nói điều gì đó, thì Minh Hải đã như một cơn gió, hắn lao phắt lên giường.
Rồi còn vỗ vỗ sang bên cạnh.
- Nào, ngài nằm ngoài nhé.
Ta nằm bên trong cũng được.
Vừa nói muốn đi ngủ, lúc này lại bảo không buồn ngủ có được không?
Đứng lưỡng lự một lúc thật lâu bên giường.
Đợi khi Minh Hải lại giục thêm một câu Phong Sơn mới miễn cưỡng nằm xuống.
Nằm mà cứng đờ toàn thân.
Biết Phong Sơn nếu cứ nằm vậy sẽ chẳng thể ngủ.
Minh Hải bèn đem một vài loại linh thảo ra.
Dùng luyện hỏa luyện chúng thành một loại hương liệu rồi đặt xuống bên gối Phong Sơn.
Mùi hương dễ chịu khiến tinh thần được thả lỏng này đã khiến Phong Sơn chìm vào giấc ngủ lúc nào.
Đợi Phong Sơn ngủ rồi, Minh Hải mới đuổi Tiểu Cẩu lên mái nhà:
- Ngươi đúng là không tinh ý, cả tối cứ ngồi đó há miệng hóng hớt cái gì.
Ngươi lên mái nhà canh gác đi.
Còn như vậy lần sau ta liền đưa Đệ Nhất theo.
Tiểu Cẩu đích thực nãy giờ ở bộ dạng chó thường mà nằm ở cạnh cửa cứ há miệng ra thở.
Càng lúc càng thấy nó giống một con chó nhà rồi.
Cái điệu bộ thỉnh thoảng còn vểnh tai hóng hớt, thật muốn đá cho nó cái.
Nó tuổi đời rõ ràng là hơn Đệ Nhất cả vạn năm, nhưng mà cái thứ cẩu độc thân ấy không hề tinh ý chút nào hết.
Vừa ngủ được chút thì cũng là lúc An Vương mò tới.
Cho nên khônh đành lòng để Phong Sơn tỉnh dậy theo, hắn mới tạo kết giới rồi ra hiệu cho An Vương xuống sảnh.
Đợi khi trà được mang lên, An Vương mới nhẹ giọng nói chuyện.
Giọng điệu lúc này có bao nhiêu là khẩn cầu:
- Đoàn chủ Bảo Dược đoàn, xin hỏi quý danh ngài là gì để tiện nói chuyện?
Minh Hải uống ngụm trà rồi nói:
- Ta họ U tên Minh Hải.
Ngươi cứ gọi ta là nhị đoàn chủ là được, còn tên họ ta cũng không muốn lộ ra ngoài.
Chúng ta sau này còn làm ăn lâu dài, cũng chỉ dự tính cùng ngươi làm ăn cho nên người khác nghe thấy tên ta là không cần thiết.
An Vương lúc này biết nặng nhẹ cho nên lời này nói tuy nghe rất kiêu ngạo lại không còn khiến ông ta tức giận.
- Được, nhị đoàn trưởng.
Chúng ta bàn chuyện chính được không?
Minh Hải không đáp vội mà yên lặng miết tay lên miệng chén trà.
An Vương không thấy động thái đối phương mới trả lời:
- Đồ ta đã mang đến.
Nói rồi ông ta lôi từ ống tay áo ra một chiếc hộp bằng gỗ quý ngàn năm sau đó mở ra hướng về phía Minh Hải đưa tới.
Minh Hải đưa một tay ra nhận lấy chiếc hộp rồi đánh giá một lượt.
Là đồ thật.
Hắn đóng nắp hộp lại rồi quay qua nói với An Vương.
- Đồ ta đã đưa vào trong phủ của ngươi rồi.
An Vương há miệng kinh ngạc, ánh mắt lại mang theo nghi ngờ.
Là khi nào thì mang tới, mang tới bằng cách nào kia chứ.
- Tầng hầm thứ hai, đúng nơi đặt vật này.
Hắn vừa nói vừa gõ lên chiếc hộp vừa nhận.
Câu nói này, hành động này càng khiến An Vương toát mồ hôi.
Ông ta nghĩ: "Nơi để vật này có hai tanagf bảo vệ, vào bên trong còn ba tầng bảo vệ nữa.
Vậy mà người này lại biết