Tống Diên không nói lời nào đã đi mất, hình như rất nóng nảy, cũng rất tức giận.
Nhưng Hạ Lâm thật sự không thể hiểu hắn tức giận ở điểm nào.
Sau khi Tống Diên đi khỏi, Chu Sóc mới đi vào phòng bệnh, nhìn Hạ Lâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hạ Lâm biết Chu Sóc đứng ở bên ngoài đã nghe được đoạn nói chuyện của cậu và Tống Diên, nhưng cậu cũng không lo lắng.
Kiếp trước Hạ Lâm rất yên tâm về Chu Sóc, tính cách chàng trai này có chút ít nói, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không hiểu gì, chỉ là hắn quá tuân thủ bổn phận của một vệ sĩ, lời không nên nói hắn tuyệt đối sẽ không lắm mồm.
Mà ở kiếp trước, lúc Chu Sóc phát hiện ra cậu là đồng tính luyến ái, hình như là sau khi Tống Diên tỏ tình với Dư Lạc Đồng, Hạ Lâm đã trốn trong phòng khóc một mình rất thương tâm, khi đó chỉ có Chu Sóc ở bên chăm sóc cậu, dường như hắn hiểu hết mọi chuyện, nhưng chỉ im lặng đưa khăn giấy cho Hạ Lâm.
Trong lòng Hạ Lâm vẫn còn thấy có chút xấu hổ với Chu Sóc, Chu Sóc đi theo cậu hai mươi mấy năm, ngay cả khi cậu rời khỏi nhà họ Hạ, phải sống trong cuộc sống chật vật bị cắt hết các nguồn kinh tế, Chu Sóc vẫn âm thầm bảo vệ cậu, thậm chí còn giúp đỡ cậu về mặt vật chất.
Nhưng lúc đó trong lòng cậu chỉ có một mình Tống Diên, người khác đối xử với cậu thế nào, cậu cũng không để trong lòng, cũng không để ý, bao gồm Chu Sóc, Hạ Lương và còn bà nội - người hiểu cậu rõ nhất.
Trùng sinh trở lại, cậu bước từ trong vũng lầy tình cảm ra, một lần nữa định nghĩa lại cuộc đời mình, mới phát hiện hoá ra mình lại hẹp hòi, ích kỉ như vậy.
Tống Diên phụ cậu, không phải cậu cũng phụ những người yêu thương, vẫn luôn bên cạnh mình sao.
Cậu biết kiếp này Chu Sóc vẫn sẽ bao dung cậu, bảo vệ cậu vô điều kiện, nhưng cậu không còn ngây ngô dại dột như kiếp trước nữa, cậu phải tặng lại cho Chu Sóc sự tôn trọng cơ bản nhất.
"Chuyện vừa rồi, xin cậu đừng nói cho anh tôi vội.
" Hạ Lâm nhìn Chu Sóc, chân thành nhờ cậy hắn, "Tôi biết cậu lo cho tôi, nhưng tôi có tính toán của mình, chờ thời điểm thích hợp, tôi sẽ thẳng thắn nói chuyện với anh ấy.
"
Chu Sóc gật đầu một cái, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đi tới mép giường, nhận lấy túi đồ ăn nhanh Hạ Lâm vẫn đang nắm trong tay, mở ra nhìn hỏi cậu: "Cháo đen, cậu muốn ăn không?"
Hạ Lâm nhìn cốc cháo vẫn còn nóng được bọc kín, tưởng tượng đến dáng vẻ Tống Diên mua cháo cho cậu, xuất thần, lắc đầu nói: "Bỏ đi, không ăn nữa.
"
Sau đó đến tận khi Hạ Lâm xuất viện, Tống Diên cũng không xuất hiện nữa.
Lúc Hạ Lâm trở về trường, bầu không khí giữa mấy người trở nên vô cùng quỷ