Mạt Mạt mở khóa cửa một cách thành thục rồi bước vào trong. Chủ nhân
chưa mời, tôi lúng túng đứng ở bên ngoài, không biết có nên bước vào hay không.
“Vào đi.” Mạt Mạt bước ra từ sau tấm rèm được xâu bằng những hạt ngọc trai, trên tay cô ấy là bộ quần áo của Uyển Nghi.
Tôi vẫn đang băn khoăn suy nghĩ về giọng điệu của hai từ “vào đi” mà
Mạt Mạt nói, vì nó quá bình thường và lạnh lùng , không một chút hàm ý
gì nên khiến tôi cảm thấy thất vọng.
Tôi thận trọng bước vào bên trong cửa hàng, cảm thấy từng bông hoa ngọn cỏ nơi đây đều vô cùng quen thuộc.
Chỉ có điều, lần trước là ban ngày, bên trong không thắp đèn, bây giờ
là đêm tối, trên đầu là ánh sáng nhẹ nhàng của bóng đèn điện.
“Lần trước đã nói cảm ơn rồi, hôm nay không cần nói lại nữa nhưng cũng
cần có chút báo đáp đối với anh.” Mạt Mạt chăm chú nhìn tôi rồi nói. Đầu óc tôi lại bắt đầu tưởng tượng về hai từ báo đáp, là tiền bạc hay da
thịt?
Hai thứ đó, tôi đều không thích, cái tôi cần là toàn bộ
con người của cô ấy. Nhưng ngay sau đó, tôi lại cảm thấy xấu hổ vì dục
vọng quá lớn của mình.
“Biết uống trà không?” Mạt Mạt dúi bộ
quần áo vào tay tôi xong, hỏi. Cô ấy lại tiện tay bật nhạc lên, vẫn là
khúc nhạc được chơi bằng piano. Giai điệu thanh thoát và sôi nổi. Tôi
ngây ngô gật gật đầu.
Sau đó, cô ấy bắt đầu pha trà.
Lệ
thường, đồ uống yêu thích của các cô gái trẻ thường là nước ngọt hoặc
kem các loại. Còn riêng với Mạt Mạt, tôi nghĩ cô ấy là một cô gái phản
nghịch, chỉ lấy rượu để giải sầu. Tôi nằm mơ cũng không thể tưởng tượng
được rằng, Mạt Mạt lại thích uống trà. Lại càng không thể ngờ rằng, bộ
đồ pha trà của cô ấy lại tinh xảo và đầy đủ đến như vậy. Tôi ngồi đối
diện cô ấy, tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô ấy bày bộ đồ pha trà lên chiếc
khay mây. Mọi thao tác đều vô cùng thành thục, điêu luyện. Khi hương trà đã ngào ngạt tỏa ra xung quanh, Mạt Mạt ngước mắt lên nhìn tôi, bốn mắt chúng tôi giao nhau, khuôn mặt cô ấy vẫn không để lộ một chút cảm xúc.
Rất lâu, rất lâu sau, cả hai chúng tôi không ai muốn lảng tránh ánh nhìn của đối phương. Mái tóc búi gọn, trang điểm nhẹ nhàng, vành môi sáng
rõ, ánh sáng mờ mờ chiếu trên khuôn mặt cô ấy trông càng thêm lấp lánh.
Bỗng nhiên có một cảm giác tôi và cô gái đang ngồi trước mặt kia dường
như đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Nhìn nhau không nói, nhưng cả hai đều
không cảm thấy lúng túng, mất tự tin. Có một sự yên bình đang bao bọc
xung quanh chúng tôi, không biết đó là do khắp nhà tràn ngập hương hoa,
hay là do hương trà nồng đậm trên cánh mũi, hay là do bản nhạc đệm bằng
đàn piano đang lơ lửng trên đầu hoặc là do ánh nhìn thờ ơ của Mạt Mạt.
“Tôi học trà đạo còn chưa thấu đáo, dụng cụ chưa đầy đủ, anh dùng tạm xem.” Mạt Mạt nói.
“Thế này mà còn chưa đủ sao?” Tôi nhìn đầy một khay mây những ấm to ấm nhỏ, muỗng to muỗng nhỏ rồi buột miệng hỏi lại.
“Bộ đồ trà bao gồm hơn 20 dụng cụ như bình trà, bình đựng nước trà,
khay trà, đĩa lót dưới cốc trà, muỗng đựng trà, kim châm trà, thìa xúc
trà, dụng cụ gắp bã trà, lưới lọc trà, chổi dưỡng bình trà, chén uống
trà, chén dùng để ngửi mùi trà… Chỗ này của tôi chẳng qua chỉ như trẻ
con chơi đồ hàng mà thôi.” Hàng loạt danh từ chuyên môn được nhả ra từ
khuôn miệng xinh xắn của cô ấy. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy Mạt
Mạt với khuôn mặt kiêm tốn, lịch sự như vậy. Người nào không biết chắc
sẽ tưởng rằng đó là thiên kim tiểu thư của một gia tộc quyền quý thời cổ đại.
Trà pha xong rồi, Mạt Mạt nhẹ nhàng rót trà vào từng chén. Điệu bộ cần mẫn ấy khiến cô ấy càng trở nên hấp dẫn vô cùng. Dòng nước
lấp lánh truyền từ bình trà xuống cốc trà, phát ra những âm thanh giòn
giã, rung động lòng người.
Rót được bảy phần, Mạt Mạt đưa chén
trà về phía tôi. Trong văn hóa uống trà, khi rót trà từ bình đựng nước
trà vào chén dùng để ngửi mùi trà của khách, thông thường chỉ rót bảy
phần, ba phần còn lại biểu thị tình cảm. Điều này cũng phải mãi sau này, Mạt Mạt mới dạy cho tôi biết.
“Nước trà đầu tiên dùng để thanh
rửa dụng cụ uống trà và ngửi hương thơm, chỉ ngửi thôi, không uống.” Mạt Mạt nói, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng, khe khẽ hít hà hương thơm của trà
phảng phất trong không trung.
Tôi học theo điệu bộ của cô ấy.
Cảm giác như có một sự kích thích trực quan lớn hơn cả vị giác, đầu óc
nhẹ nhàng thoải mái, không còn những chuyện tranh giành thế sự, không có tâm trạng cuống quýt vội vàng, dường như đang ở một thế giới khác, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.
Ngửi hương trà xong, Mạt
Mạt đổ hết nước trà đầu tiên đi, tiếp tục rót đợt nước trà lần hai. Cung kính đưa mời tôi, uyển chuyển và lịch lãm như tiểu thư khuê các con nhà gia giáo. Sau đó, Mạt Mạt dùng ngón cái và ngón trỏ cầm quanh thành
chén, ngón giữa đỡ phía dưới đáy chén, chậm rãi uống ba lần hết chén trà trên tay. “Cái được gọi là thưởng trà thường là thưởng thức cảm giác
nhưng tùy theo thời tiết, hoàn cảnh và cá tính khác nhau mà phong cách
cũng khác nhau. Đây là trà Long Tỉnh, uống vào mùa Thu là hợp nhất, cần
phải vừa uống vừa suy nghĩ, hơn nửa năm đã trôi qua, mùa đông lại sắp
tới, một năm nay sẽ thu được điều gì, bỏ phí điều gì, trả nợ được những
gì… Đây là một cách tự sự. Văn hóa trà của Trung Quốc vô cùng sâu rộng
uyên bác, tôi còn chưa lĩnh hội hết dù chỉ là một sợi lông tơ. Chỉ mỗi
một chữ ‘thưởng’ thôi mà với mỗi người khác nhau lại ‘thưởng’ ra những ý vị khác nhau, chúng ta cũng không thể đối xử đồng loạt được.” Mạt Mạt
vừa lạnh lùng nhìn tôi vừa nói. Hương trà bay ra từ miệng Mạt Mạt theo
từng lời cô ấy nói. Lời nói nhẹ nhàng ngọt ngào, chỉ một ánh mắt thư thả cũng có thể khiến cho thời gian ngưng đọng lại.
“Ờ! ờ!” Tôi
nghe một cách mông lung, học theo cách của cô ấy để uống hết chỗ trà vào trong bụng. Tôi quả nhiên cũng cảm thấy mùi vị của trà thật không giống với những lần uống ừng ực cả cốc to vì muốn giải khát như trước đây.
Mạt Mạt lại rót thêm cho tôi một chén nữa. Nhìn điệu bộ chuyên nghiệp
của cô ấy, nhớ lại chuyện ban nãy cô ấy hỏi tôi có biết uống trà không,
tôi đã thản nhiên nói có… lập tức mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ vô cùng.
Tôi làm sao có thể gắn kết được hình ảnh một cô gái buông thả, uống quá say trong quán rượu rồi đi tìm đàn ông với cô gái có cử chỉ đoan trang, yêu mến trà đạo, tôn trọng và hiểu biết văn hóa cổ đại Trung Quốc đang
ngồi trước mặt tôi đây được chứ? Chốc chốc tôi lại đưa mắt nhìn cô ấy,
cố mãi mà vẫn không đạt được ở mức độ hai tay áo sạch không, thế gian
tất cả đều hư vô như những người biết thưởng trà được.
Mạt Mạt
dường như đã làm được điều đó. Nét mặt cô ấy thật an lành, không tranh
giành với thế gian, nở một nụ cười mãn nguyện, hàng lông mi dài cong vút khe khẽ rung rinh. Cùng một địa điểm, cùng một con người, cô ấy không
phải là yêu tinh trong rừng sâu, cả thế giới này đã hiểu lầm cô ấy rồi,
cô ấy là một tiên nữ không ai biết đến trong núi thẳm rừng sâu.
“Ai dạy em những thứ này?” Tôi hỏi.
Mạt Mạt nghiêng nghiêng đầu, để lộ vẻ linh động khi được hỏi đúng chỗ, “Mẹ tôi.”
Sau đó, tôi bắt đầu tưởng tượng, một người mẹ dung mạo hiền từ, sau
buổi trưa rực rỡ ánh nắng, trên ban công của nhà mình, cùng với cô con
gái hoạt bát đáng yêu thưởng hoa, uống trà, thứ uống vào là cuộc sống,
thứ thở ra là luân thường. Một gia đình nhỏ thật hòa thuận biết bao.
Tôi bỗng nhiên nhìn thấy cổ áo khoét sâu của Mạt Mạt, đường rãnh sâu
giữa hai bầu vú trắng ngần cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn thế nào cô ấy
cũng không giống với một cô gái khéo léo, điềm đạm.
“Em chắc chắn luôn làm cho mẹ em hao tổn tâm trí!”
“Trước đây thì đúng vậy…” Dừng lại một lát, Mạt Mạt đưa tay vuốt ve
trên lá của một cây nhỏ ngay bên cạnh chỗ ngồi, “bà ấy đã mất cách đây
mấy năm rồi.”
Tôi kinh ngạc hỏi tiếp: “Còn bố của em?” Hỏi câu
này xong tôi mới cảm thấy ân hận, mới nhớ đến lời kể của Uyển Nghi, hình như Mạt Mạt không có bố. Mạt Mạt nhìn tôi, không một giọt nước mắt,
không âu sầu buồn khổ,
không cảm xúc đau thương, cũng không quá tự ti,
đôi mắt trong ngần của cô ấy thản nhiên mà thẳng thắn khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đủ biết nhưng lại chẳng biết điều gì cả.
Cô ấy chỉ nhìn tôi, không nói.
Tôi ho khan một tiếng, chuẩn bị chuyển sang chủ đề khác bỗng có một
người đàn ông đẩy cửa kính bước vào. Nhìn thấy hai chúng tôi, người đàn
ông đó hơi sững lại, miệng gọi tên Mạt Mạt. Anh ta thản nhiên đẩy cửa đi vào trong, hết nhìn tôi lại nhìn đống dụng cụ ngổn ngang trên bàn trà,
chỉ vào tôi rồi hỏi Mạt Mạt một cách lịch sự: “Vị này là khách hàng phải không?” Ánh mắt anh ta nhìn tôi đã có vẻ thù địch.
Ánh nhìn của tôi và của anh ta giao nhau, đều mang trong đó hàng vạn câu hỏi nghi
vấn, chỉ có điều lập trường không giống nhau, nhuệ khí của tôi lập tức
bị trùng xuống.
“Không phải.” Đang thưởng trà lại bị người khác
làm phiền, mặt mũi Mạt Mạt nhăn hết cả lại. “Cửa hàng đã đóng cửa rồi.
Anh ra ngoài đi.” Cô bình thản nói với người đàn ông lạ mặt đó.
“Mạt Mạt!” Người đàn ông đó dường như không tin vào tai mình.
“Ra ngoài đi.” Mạt Mạt lạnh lùng nhắc lại. Không giận dỗi làm nũng cũng không dịu dàng điệu bộ. Tôi nhủ thầm, hóa ra, với bất kỳ người nào, cô
ấy cũng đều lạnh lùng như vậy. Cô ấy bảo người đàn ông đó đi ra nhưng
lại ngồi uống trà với tôi… tôi bất giác vươn thẳng lưng lên, lấy lại
được phong thái lịch thiệp, thoáng đạt và đắc ý, giống như con bò đực
giành giật được ân huệ của con bò cái trên thảo nguyên bao la.
“Anh ta là ai?” Người đàn ông đó có vẻ không tâm phục khẩu phục, lớn giọng hỏi lại.
“Không liên quan gì tới anh.” Mạt Mạt vẫn giữ giọng điệu không nhanh
không chậm đó. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng đang muốn xé nát người đàn bà trước mặt ra nhưng lại không thể thực hiện được của người
đàn ông kia.
Cuối cùng, anh ta nhìn tôi một cái đầy thù hận rồi đóng sập cửa, bước ra ngoài.
“Anh ta là ai?” Người đàn ông đó vừa đi ra, tôi buột miệng hỏi luôn.
Lời nói vừa thốt ra xong lại thấy ân hận. Nhớ đến cảnh người đàn ông đó
vừa bị một cú sốc, Mạt Mạt nhất định đang cười nhạo tôi không biết nhìn
tấm gương của người đi trước mà học tập.
“Bạn trai.” Không ngờ,
Mạt Mạt lại trả lời câu hỏi của tôi, mà đáp án lại khiến tôi thêm đau
lòng. Tôi cố gắng kìm chế sự chua xót, hỏi, “Vậy sao em lại đuổi anh ta
đi.”
“Bởi vì tôi tôn kính người đang cùng uống trà với tôi.” Hóa ra, địa vị của tôi cao hơn là do tôi may mắn có được mối liên kết với
trà.
“Hai người yêu nhau bao lâu rồi?” Kìm chế mãi nhưng vẫn
không kìm chế nổi, tôi đưa ra câu hỏi mang tính nguy hiểm ở chỗ nếu cô
ấy nghe xong, có lẽ tôi cũng bị đuổi ra ngoài.
“Quen nhau cách
đây ba ngày.” Mạt Mạt trả lời một cách tự nhiên, theo một trình tự có
hỏi thì có trả lời, “Tôi kết bạn trai thường không quá nửa tháng.” Tôi
bỗng cảm thấy thật trống trải, cảm thấy hình tượng của Mạt Mạt cũng
không rõ ràng, đã trở nên mơ hồ rồi. Rốt cuộc, cô ấy là một người phụ nữ như thế nào… Nhưng, có thật là cô ấy chỉ là một cô bé mới 18 tuổi? Tôi
muốn tìm hiểu tất cả những điều bí mật của cô ấy, lại phát hiện ra cô ấy có rất nhiều bí mật đến nỗi tôi không thể nào khám phá ra hết. Mà những điều tôi biết được đã đủ khiến tôi thực sự đau lòng, khiến lưỡi tôi líu lại không nói được nữa.
“Em đều uống trà cùng với họ hay sao?”
Khi hỏi câu này, tôi cố gắng giữ một thái độ thật bình thản nhưng vẫn
không giấu được sự chua xót của mình.
Mạt Mạt liền mỉm cười, một nụ cười vô cùng thuần khiết, vô cùng trong sáng, “Chỉ có mình anh thôi.”
Cô ấy nói chỉ uống trà với một mình tôi, chỉ có mình tôi được cùng chia sẻ niềm yêu thích với cô ấy. Điều này khiến tôi mừng rỡ như điên dại,
nó giống như vừa chiếm được thứ quý báu nhất của một người con gái, có
cảm giác hư vinh, có cảm giác tự hào, mà hơn tất cả đó là cảm giác mãn
nguyện cực độ. Không chỉ có vậy, tôi còn có một phỏng đoán khác nữa –
bởi vì tình cảm đặc biệt nên mới có đối xử đặc biệt.
Cảm giác
hưng phấn không thua kém gì cảm giác khi có được đêm đầu tiên với Uyển
Nghi. Mà trong lúc này, hình ảnh của Uyển Nghi đã hoàn toàn biến mất
trong tâm trí tôi. Trước mắt tôi giờ đây chỉ có Mạt Mạt, chỉ có em,
chính là em, duy nhất chỉ có mình em thôi.
“Tại sao… ” Khi hỏi câu này, giọng tôi run lên vì xúc động.
“Ba năm trước, có một người, tôi rất muốn được uống trà với người ấy,
rất tiếc là không có cơ hội.” Mạt Mạt không trả lời câu hỏi của tôi, đưa mắt nhìn về phía tôi, bắt gặp ánh mắt của tôi liền quay đi nhìn về một
hướng xa xăm.
Tâm trạng tôi lại trĩu nặng, cảm giác này hoàn
toàn khác với cảm giác ghen tị với người đàn ông ban nãy mà nó ngầm mang một chút tuyệt vọng bởi dường như đã đoán biết rằng, trái tim của người con gái này giống như bóng nguyệt trong gương, như hoa trong nước,
không thể nào nắm bắt được, cũng không thể nào lưu giữ được. Chỉ có thể
tự an ủi mình: ba năm trước, cô ấy mới bao nhiêu tuổi, làm sao đã hiểu
được thế nào là tình yêu.
Nàng tiên trước mặt tôi bây giờ dường
như chẳng buồn để ý tới tâm trạng đang rối bời suy nghĩ của tôi, vẫn
điềm tĩnh ngồi uống trà, không bị bất cứ tạp âm nào của thế giới này làm phiền đến nàng. Còn tôi lại muốn chôn vùi tất cả, chôn dấu tấm biển với dòng chữ “Nhàn đợi hoa nở” kia, chôn vùi tất cả hoa cỏ trong cửa hàng
kia, chôn vùi tất cả giai điệu và sự trong lành đang phảng phất trong
không gian của cửa hàng kia, còn em nữa… Mạt Mạt, em chính là người con
gái mà tôi muốn chôn giấu sâu nhất để độc chiếm cho riêng tôi. Tiên nữ
cũng được, yêu tinh cũng không sao, tôi không muốn để người đàn ông nào
khác phát hiện ra em nữa.
Cô ấy nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ mím
lại, tôi như bị đắm chìm trong đôi lúm đồng tiền như có mà như không đó. Cảm giác mơ mơ màng màng như đang say rượu, hóa ra, đến một giới hạn
nào đó, trà cũng có thể khiến con người ta say được.
Em uống một ngụm trà, ngẩng đầu đọc thành tiếng, chỉ là một mình anh thôi, có được không?
Từ đó về sau, tôi có một giấc mơ, chỉ liên quan tới em.