Sau đó, tôi xin số điện thoại của Mạt Mạt, cô ấy không cho. Trong lúc
đang thất vọng, Mạt Mạt lại bảo tôi đưa số điện thoại của mình cho cô
ấy.
Vô cùng ngạc nhiên mà cũng hết sức vui mừng. Tôi luôn có cảm giác rằng, tôi và Mạt Mạt đang không trên cùng một độ cao, tôi thường
phải ngước lên nhìn cô ấy, thường phải cố gắng bò theo những dấu vết mà
cô ấy để lại nhưng làm thế nào cũng không theo kịp được gấu váy của cô
ấy. Còn cô ấy lại thản nhiên mỉm cười, tôi thì lại băn khoăn suy nghĩ
rất lâu: nụ cười đó là động viên khích lệ hay chỉ là mỉa mai giễu cợt.
Buổi tối, nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, cứ miên man
nhớ về dáng vẻ và nụ cười của người con gái đó, nhớ về lời nói và hành
động của nàng khi ngồi uống trà, rồi sau đó lại suy tính xem, nếu lần
sau nhận được điện thoại của cô ấy, sẽ phải nói những gì, nói như thế
nào mới thể hiện được phong độ phi thường của mình.
Với sự hiểu
biết của tôi về cô ấy, nếu không có việc gì, cô ấy sẽ tuyệt đối không
gọi điện cho tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn nuôi một niềm hy vọng, giống như
một thanh niên mới lớn đang chạm vào ngưỡng cửa yêu đương, liên tục
hướng tầm nhìn về phía chiếc điện thoại, mỗi tín hiệu dù nhỏ nhất của
điện thoại cũng ngỡ là cô ấy gọi để rồi lại thất vọng tràn trề.
Cái con bé đáng chết này, liệu có phải cô ấy đã quên tôi rồi không. Tôi
không dám đoán mò, cũng không dám nói thẳng, thậm chí còn không dám đặt
tên cho những tâm sự trong lòng mình là tình yêu nữa.
Uyển Nghi
thì đem vứt bỏ bộ quần áo mà Mạt Mạt trả lại, cô ấy nói sợ bị nhiễm
bệnh. Tôi cảm thấy giữa những người con gái đẹp thường có một sự đố kị
nhưng cũng không dám nói thêm gì nhiều.
Mạt Mạt không gọi điện
cho tôi, một tháng đã trôi qua, tôi cũng không gặp cô ấy. Chỉ có thể
nghe một vài câu chuyện liên quan tới Mạt Mạt qua lời kể của vài vị
khách quen của Blue 18: có người nói Mạt Mạt là một đứa con hoang, có
người nói mẹ của Mạt Mạt là một kỹ nữ, lại có người nói Mạt Mạt là con
gái của một quan tham… Lâu dần, tôi cũng không còn chờ đợi Mạt Mạt nữa
bởi dù sao, bên cạnh tôi đã luôn có cô bạn gái xinh đẹp Uyển Nghi rồi.
Mẹ tôi cũng rất hài lòng về Uyển Nghi. Tuần trước, mẹ bị sốt cao phải
nằm viện, Uyển Nghi còn lo lắng hơn cả tôi – đứa con trai ruột của bà.
Cả đêm cô ấy thức trong bệnh viện, quan tâm, chăm sóc cho mẹ tôi. Mẹ tôi cảm động đến rơi nước mắt, khi đã khỏi ốm rồi, mẹ liền tháo chiếc nhẫn
đang đeo trên tay ra, đưa cho tôi, bảo tôi trao cho Uyển Nghi.
Đó là món quà mà bà muốn tặng cho con dâu của mình.
Dần dần, cuộc sống của tôi lại quay về với vòng quay cũ, đi học, về
nhà, ăn cơm, ngủ, làm tình. Cuộc sống chung cùng với mắm muối dầu mỡ đã
biến Uyển Nghi từ một tiên nữ trở thành người nội trợ trong nhà. Ngày
này qua ngày khác, cùng với những bài tập lớn nhỏ liên miên của thầy
giáo, dưới sự thúc ép của Uyển Nghi, cuộc sống cứ trôi qua một cách đơn
điệu như vậy. Tôi không còn mơ tưởng đến người con gái đã khiến cho mình hồn xiêu phách lạc hôm nào, chỉ có đôi khi, tôi vô tình nhớ tới những
giọt nước mắt của cô ấy, nhớ tới đôi má lúm đồng tiền, nhớ tới kỷ niệm
được ngồi uống trà cùng với cô ấy.
Tôi vốn cho rằng, giữa tôi và cô ấy sẽ không còn chút liên hệ nào nữa, trong lúc tôi nghĩ rằng, cô ấy đã quẳng số điện thoại của tôi đi rồi thì tôi lại nhận được cuộc gọi từ Mạt Mạt.
Hôm đó, tôi đi uống rượu và hát karaoke cùng với Uyển
Nghi và những người bạn của cô ấy. Một người với tửu lượng tầm thường
như tôi, sau khi nâng cốc chúc vài vòng với các chị em đã bắt đầu cảm
thấy hoa mắt chóng mặt. Lấy lý do muốn hát vài bài, tôi thu mình lại một góc phòng, ngồi nhìn mấy cô gái chơi đùa như đang phát cuồng cả lên.
Ngoài Uyển Nghi ra, sáu cô gái còn lại quả là biết hưởng thụ và chơi
đùa, oản tù tì uống rượu không thua gì cánh đàn ông. Một cô gái trong số đó có bài oản tù tì vô cùng thú vị, cô ấy vén tay áo lên, gân cổ lên
hét lớn: “Chó ở núi Vũ Đương à; cưỡi cũng cưỡi không được à; cưỡi chiếc
xe đạp cũ a; cùng nhau đi uống rượu à; rượu còn đắt hơn gạo a; nhất định phải uống say à!” Bài vè khiến các cô gái còn lại cười nghiêng cười
ngả. Uyển Nghi vốn không phải là một cô gái vô tư cởi mở như vậy, cô ấy
không biết chơi oản tù tì uống rượu nhưng cũng nắm tay lại, chơi trò đá, kéo, vải một cách nhiệt tình.
Tôi là người đàn ông duy nhất ở
đây. Vốn dĩ, khi đám bạn bè rủ Uyển Nghi đi chơi, tôi đã nhất quyết
không đi cùng. Uyển Nghi nói, hôm nay là sinh nhật của bạn thân, mọi
người đều đem theo người nhà đi cùng, còn nói là có thể cô ấy sẽ uống
say nên muốn tôi đi cùng. Kết quả, đến nơi rồi mới biết, chỉ có mình tôi là đàn ông, tôi nghiễm nhiên trở thành mục tiêu trêu ghẹo của các cô
gái.
Vài lần đứng lên định về trước, Uyển Nghi lại kéo tay tôi nũng nịu đòi ở lại.
Uống thêm một chút nữa, các cô gái bắt đầu trở nên đầy hưng phấn, tháo
tung dây buộc tóc, quay cuồng, lắc lư theo điệu nhạc. Uyển Nghi cũng cởi áo khoác ngoài, để lộ hai cánh tay trắng ngần, đi chân không, dẫm lên
ghế sôpha, giơ cao cái đĩa trên tay hét lớn: “Mở đi! Mở đi!”
Tôi thầm kinh ngạc, không ngờ, một yểu điệu thục nữ lại có thể có những
hành động thô lỗ như vậy. Hình tượng trong sáng dịu dàng của Uyển Nghi
bỗng mất dần trong tâm trí tôi, thay vào đó là ý nghĩ chán ghét.
Tôi lại nhớ tới Mạt Mạt.
Giống như so sánh giữa ngọc sáng và đá cuội. Một viên ngọc đẹp nhưng
nếu không may bị phát hiện ra một tì vết cũng có thể bị rớt giá một cách thê thảm; một viên đá bình thường nhưng vì nó kỳ lạ, khác thường cũng
có thể trở thành vật báu vô giá!
Uyển Nghi chính là viên ngọc
đẹp bị phát hiện ra tì vết đó, còn Mạt Mạt lại chính là viên đá bình
thường mà tâm hồn tôi đang hướng tới.
Tôi đang soi mói viên ngọc vốn tròn trịa hoàn mỹ nhưng lại bao dung với một viên đá chỉ le lói chút ánh sáng yếu ớt.
Bị dồn ép vào một góc cùng với tiếng hò hét, tiếng nhạc đinh tai nhức
óc, thêm vào đó là nỗi nhớ nhung về một người mà mình chưa nắm bắt được
lại càng khiến tôi cảm thấy cô đơn.
Chọn vài bài hát của Vương
Phi, lại chọn vài bài hát của Trương Quốc Dung, đều là những bài hát cũ
được giới trẻ ngày nay đưa vào lãng quên. Mắt nhìn vào màn hình, Trương
Quốc Dung đang nhắm nghiền mắt lại, tôi cất giọng hát đầy cảm xúc:
“Chuyện cũ không nên nhắc lại … hãy giấu tình yêu nơi tận cùng của trái
tim… hoặc giả anh có thể quên đi nỗi đau, nhưng sao anh lại không thể dễ dàng quên được em…” Hát xong, tôi lại có cảm giác muốn khóc. Chính tôi
cũng ngạc nhiên vì điều đó. Thực ra, khi tôi
hát những bài tình ca khiến người ta rơi nước mắt ấy, trong đầu nghĩ nhiều quá, những lời nói tôi
đã từng trải qua, rối ren nhưng lại rõ ràng, không có điều gì đặc biệt,
không có trình tự, không được phép giá như. Tôi không ủy mị hát cho ai
cả, tôi chỉ cảm động vì những tình cảm ngọt ngào mà tôi có được, tôi chỉ một lần lật giở lại ký ức khiến người ta giật mình, hoặc là tươi đẹp
hoặc là chua xót, hoặc những lời hẹn hò hoặc những lời nói dối. Trên màn hình, hình ảnh Trương Quốc Vinh hiện ra với đôi mắt buồn đa tình, gió
thổi làm bay mái tóc của những người trong clip đó, tôi đồng thời cũng
nhớ lại những chuyện đã qua, bỗng nhiên thấy lòng mình nhói đau, cộng
thêm chút hơi men có sẵn trong người, nước mắt tôi cứ thế rơi xuống.
Chưa kịp lau khô nước mắt, tôi không may bị một cô gái trong phòng bắt gặp, lớn tiếng trêu đùa một hồi.
Uyển Nghi lại cho rằng, vì cô ấy không muốn tôi về trước nên tôi ngồi
đó tức giận. Cô ấy cảm thấy bị mất mặt, nhăn mặt lại nói với tôi: “Sao
thế! Chưa thấy người đàn ông nào nhỏ nhen như vậy!”
Tôi không thể giải thích rõ ràng được, lấy cớ muốn ra ngoài hút điếu thuốc. Uyển Nghi cũng không ngăn cản.
Vừa bật lửa châm điếu thuốc, tiếng chuông điện thoại di động liền vang lên.
Nếu không bị mấy cô gái chế nhạo khiến cho xấu hổ, nếu không phải đang
cô đơn trước cửa quán karaoke, nếu không phải là những bản tình ca buồn
của Trương Quốc Dung, nếu không phải trong lòng đang trống trải vì nhớ
một người… Nếu không vì những yếu tố đó, dù cô ấy có gọi điện thoại đến
cho tôi vào lúc nào, tôi cũng không cảm kích mà cảm tạ đấng ân trên như
vậy. Cảm ơn thượng đế, sau một tháng lại cho tôi được nghe thấy giọng
nói của em. Dù rằng, giọng nói trong điện thoại lúc ấy không một chút
tình cảm nào nhưng khi nghe thấy nó, tôi vẫn cảm thấy trong trẻo rung
động lòng người hơn bất cứ thứ gì khác.
“… Tôi là Ngải Mạt, anh có mang theo tiền không?”
“Em cần bao nhiêu?”
“Hai vạn.”
“Ngay một lúc, anh không có nhiều như vậy… ” Tôi không suy nghĩ xem tại sao cô ấy cần tiền, cần tiền để làm gì, tôi chỉ hận mình không phải là
đại gia, không thể mở hầu bao một cái là có ngay được số tiền mà cô ấy
cần. Cảm giác của tôi lúc đó là gì nhỉ, là lo sợ cô ấy sẽ không cần tôi
nữa. Một khi cô ấy đã yêu cầu, tôi chỉ hận một nỗi không thể đập tan
thân thể mình ra mà đáp ứng cho cô ấy.
“Anh có được bao nhiêu?”
“Tám nghìn thôi.”
“Bây giờ anh mang ngay tiền tới Blue 18. Tôi đứng ngoài cửa đợi anh.”
Tôi lập tức nói được, anh sẽ đến ngay mà không hề mảy may suy nghĩ điều gì.
Tắt máy đi rồi tôi mới nhớ tới Uyển Nghi, trong lòng tôi cũng có chút phân vân nhưng rồi lại quyết định đi rút tiền.
Ban nãy, vì được gặp nữ thần của mình, tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều. Tài khoản trong ngân hàng của tôi bây giờ chỉ có vẻn vẹn 8 nghìn đồng,
nếu rút hết ra đưa cho cô ấy sẽ đồng nghĩa với việc tháng sau tôi phải
nhịn đói cả tháng. Tôi không thể ngửa tay xin tiền của Uyển Nghi được.
Tôi do dự một lát, hay là chỉ đưa cho Mạt Mạt 5 nghìn, giữ lại 3 nghìn đồng.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi lại sợ ngộ nhỡ Mạt Mạt gặp phải chuyện gì rất
nguy cấp, thế là tôi nghiến răng, rút hết sạch số tiền trong tài khoản
của mình.
Giơ tay vẫy một chiếc taxi rồi đi về hướng Blue 18.
Ngồi trên xe, tôi nhắn tin cho Uyển Nghi nói rằng một người bạn gặp
chuyện rắc rối, tôi phải đi đến đó, gửi đi xong rồi tôi cũng không nhận
được tin nhắn trả lời.
Tôi không còn chút lưu tâm nào với Uyển
Nghi nữa. Tôi ôm gọn 8 nghìn đồng tiền sinh hoạt phí cộng tiền kiếm được do tham gia viết công trình cùng thầy, vừa đi vừa nhủ thầm: Được rồi,
Mạt Mạt, yên tâm, không có chuyện gì nữa rồi, anh đang đến đây.
Quả nhiên, Mạt Mạt đang đứng ngoài cửa đợi tôi. Nhìn thấy tôi, cô ấy
không nói gì cả, giơ tay đón gói tiền tôi đưa cho rồi quay người bước
vào trong. Tôi vội đi theo cô ấy, không kịp hỏi thêm điều gì.
Cô ấy đi vào một căn phòng sang trọng đã được bao riêng, bên trong có bốn năm người đàn ông không rõ lai lịch đang ngồi đó.
Mạt Mạt ném gói tiền trên bàn, lạnh lùng nói một câu: “Tám nghìn.”
Tôi tự cảm thấy hổ thẹn, cũng may là tôi đã không chỉ đưa cho Mạt Mạt 5 nghìn đồng, nếu không, tôi đã phải xấu hổ vì lời nói và hành động không nhất quán của mình.
“Mới chỉ có tám nghìn?” Người đàn ông ngồi
giữa trên ghế sô pha chậm rãi đảo mắt qua gói tiền trên bàn, khinh miệt
nói: “Sao, còn một vạn hai nữa, cô em định lấy thân mình ra trả nợ hay
sao?”
“Cô ta mà cũng đáng giá một vạn hai ư? Được ngủ cùng đại
ca của chúng ta đã là phúc phận tu được từ kiếp trước rồi!” Một người
đàn ông khác lập tức phụ họa theo.
“Đáng chứ! Đáng chứ!” Tên
được gọi là đại ca đó lim dim mắt ngắm Mạt Mạt từ đầu tới chân, ánh mắt
hắn dường như đang muốn ăn sống nuốt tươi cả thân hình cân đối, mềm mại
kia của Mạt Mạt, “Chỉ ba chữ Ngải Mạt Mạt cũng đáng giá vạn hai tám
nghìn rồi mà. Có đúng không, tiểu Mạt Mạt!”
“Đúng! Đúng! Đại ca quả là người có cặp mắt tinh tường!” người đàn ông ngồi bên cạnh lại bắt đầu gật đầu tán dương.