Sau đó, anh trai và Mạt Mạt cùng nhau chung sống hanh phúc.
Lần này, anh trai tôi về thăm nhà hai tháng. Anh và Mạt Mạt rất tình cảm,
anh đi đâu cũng dắt theo Mạt Mạt đi cùng. tồi không muốn về nhà, đồi khi về thăm nhà, tồi đều cố gắng tránh mặt hai người. Nhưng vẫn có hai lần, tồi chạm mặt họ. Mạt Mạt vẫn làm ra vẻ không quen biết tồi, không xa
cách cũng không gần gũi. Cô ấy dường như không kể chuyện của chúng tồi
cho anh trai nghe. Anh trai vẫn đối xử với tồi rất nhiệt tình, lúc ăn
cơm vẫn gắp thức ăn cho Mạt Mạt rồi lại gắp thức ăn cho tồi. Cả hai
chứng tồi đều là người thân không thể mất đi của anh ấy. Anh thương cậu
em trai duy nhất của mình, anh sợ khi tôi ra xã hội sẽ bị người ta bắt
nạt. Anh thường xuyên kế cho tôi nghe những mối nguy hiểm từ tâm địa của con người ngoài xã hội, đến lúc cao hứng anh lại quàng tay lên vai Mạt
Mạt một cách vô thức.
Ngoài mặt, tôi
cố gắng tỏ ra bình thản, tự cho rằng mình đã che giấu được sự oán hận
một cách hoàn hảo, nhưng không ngờ vẫn bị mẹ phát hiện. Mẹ hỏi tồi, giữa hai anh em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chúng tôi không còn thân mật như hồi nhỏ nữa. Tôi cười nói với mẹ rằng, ai rồi cũng sẽ lớn lên, có
gia đình riêng của mình mà.
Tôi cảm
thấy mình đã trở nên thâm trầm hơn nhiều sưa cái đêm hôm đó. Kết thúc
một tình yêu khắc cốt ghi tâm thời tuổi trẻ, tồi tập trung hết tâm trí
của mình vào công việc, không chuyện trò với những người không liên
quan, không dễ dàng tiếp xúc với chuyện yêu đương nam nữ trong thành phố nữa.
Tôi cũng không gặp lại Uyển
Nghi. Từ sau hôm ở bệnh viện trở về, hai chúng tồi đều tự ngầm hiểu,
không liên lạc với nhau. Cuối cùng tồi cũng hiểu được, hồi đó, khi tôi
bỏ rơi cô ấy, những giọt nước mắt của cô ấy mang nhiều đau thương như
thế nào. Đến tận bây giờ, khi tôi đã đích thân trải nghiệm cảm giác đó,
tôi mới cảm nhận được hết...Có một thời gian, Đại T thường xuyên gọi cho tồi, bảo tồi đi thăm Uyển Nghi, dạo này cô ấy sống không được tốt lắm.
Năm nay, thành phố mở chiến dịch loại bỏ tham quan rất quyết
liệt, hàng loạt quan chức giữ chức vụ lớn bị hạ bệ. Cuộc chiến tranh chính
trị tàn khốc đã biến danh vị có bố làm viện trưởng Toàn án nhân dân tối
cao của Uyển Nghi rơi vào tình trạng hết sức nguy cấp. Có thể tưởng
tượng được gia đình cô ấy đang rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng như
thế nào.
Tôi muốn gọi điện thoại cho
Uyển Nghi, hỏi thăm về tình hình của cô ấy. Rất nhiều lần tồi đã bấm số
rồi lại tắt đi. Tồi không còn mặt mũi nào để đối diện với cồ ấy nữa.
Nêu như tôi và Mạt Mạt vẫn ân ái mặn nồng, tôi sẽ có thể ngẩng cao đầu, ban tặng Uyển Nghi một chút quan tâm: "Dạo này có ổn không?". Nhưng sau khi tồi ruồng bỏ Uyển Nghi, tình yêu của tôi cũng theo đó mà lâm vào cảnh
khốn cùng, không đế tôi kịp níu kéo, tình yêu của tồi đã bị anh trai
mang đi một cách hết sức nhẹ nhàng. Tồi không còn cách nào để gặp lại cồ ấy nữa. Mặc dù tồi biết rằng, Uyển Nghi sẽ không cười nhạo tôi, sẽ
không vui trong tai họa của người khác.
Sự tôn nghiêm còn sót lại của người đàn ông đã được tôi bảovệ như một người bịt tai trộm chuồng một cách thật nực cười.
Trong lần họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp đaịhọc, tôi được gặp bạn gái của Đại T, đó là người tồi đã từng quen biết.
"Người anh em, đây là bạn gái tớ." Đại T giới thiệu với tôi, sau đó cậu ấy Ồm
cồ bạn gái vào lòng, nửa đùa nửa thật một cách kỳ quặc: "Hai người đừng
có tình cũ không rủ cũng tới đấy nhé!".
Cô gái đó nhẹ nhàng thanh thoát, trang điểm lộng lẫy, tự nhiên thoải mái
chào hỏi tôi, nụ cười nở trên mồi, nói: "Công Trị Hi, chào anh".
Tôi nói: "Uyển Nghi, chào em".
Mặc dù mọi người đều biết rằng, trước đây, tôi và Uyên Nghi đã từng yêu
nhau nhưng đều tự hiểu, tuyệt đối không nhắc đến chuyện đó, có lẽ họ sợ
làm Đại T nổi giận. Riêng đại T lại rất sảng khoái, rượu uống ngà ngà
say bèn nói với mọi người: "Hôm nay, ai muốn nhắc tới người tình cũ của
vợ tớ, tớ sẽ đấu với người ấy!". Sau đó, cậu ấy Ồm lấy vai tồi, hơi rượu tỏa ra nồng nặc, "Cồng Trị Hi, người anh em, chén rượu này cậu phải
uống hết, tôi mời cậu...", tồi đưa chén rượu lên mồi liền nghe cậu ấy
nói tiếp, "Cám ơn người anh em trước đây đã thay tôi chăm sóc Uyển
Nghi!".
Tôi sững người lại, liếc
mắt nhìn, thấy Uyển Nghi cũng đang nhìn tôi, ánh mắt không rõ vui hay
buồn, vậy là tôi ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Ban đầu, mọi người còn e dè trước mối quan hệ của tồi và Uyển nghi, không
dám bình luận gì nhiều. Sau đó, thấy tồi thực sự không lưu tâm, rượu đến nửa chừng liền bắt đầu thoải mái bình luận, xúi giục Đại T kể chuyện
chinh phục hoa khôi, họ ca ngợi Đại T và Uyển Nghi đúng là một cặp kim
đồng ngọc nữ, chúc phúc cho Đại T và Uyển Nghi sống với nhau đến đầu bạc răng long...Đại Thòm đó bừng bừng khí thế, lịch thiệp, thoáng đạt vòng
tay ôm bạn gái bên cạnh, chốc hcốc lại hồn lên má cồ ấy, không khí của
buổi tiệc nóng lên khi xoay quanh chủ đề tình yêu của hai người bọn họ.
Đại T nói: "Ong đây thầm yêu hoa khôi của chứng ta đã nhiều năm rồi! Von nghĩ răng đó là hoa khôi, một đoa hoa mà, có chữ hoa bên cạnh thì sẽ
khó chinh phục, không ngờ, chỉ cần đọc thuộc quyền nhật ký của cồ ấy một lần là ông đây đã có thể chinh phục được người đẹp rồi! Ha ha ha!". Mọi người cũng được một trận cười nghiêng ngả.
Chỉ có tồi biết đượcrằng, quyển nhật lý đó của Uyển Nghi không dưới mười
vạn chữ, đằng sau câu nói đơn giản của Đại T "Đọc thuộc quyển nhật ký
của cô ấy mà thôi", là biết bao nhiêu công sức của cậu ấy. Giờ đây, nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của Đại T, tồi mới một lần nữa được xem xét kỹ
mối chân tình của Đại T đối với Uyển Nghi. Ngay cả tôi cũng bị cậu lấy
làm cho cảm động
Tôi tự ăn, tự cười
một mình, thi thoảng nhận được một ánhmắt đồng tình hoặc thông cảm, cũng không cảm thấy ngượng ngùng. Đại T và Uyển Nghi có thế đến được với
nhau, đó là điều không thể tốt hon được nữa.
Trong suốt thời gian dự tiệc, khuôn mặt xinh đẹp của Uyên Nghi luôn ủng hồng, không hề nhìn tồi một cái. Cồ ấy trách mắng Đại T một cách dịu dàng:
"Anh uống ít thôi". Cũng giống như trước đây, cồ ấy đã từng ân cần dịu
dàng với tồi. Đại T lập tức ghé sát vào cô ấy, gật đầu nịnh nọt: "Chỉ
chén này nữa thôi, sẽ không uống nữa, không uống nữa". Cánh tay cậu ấy
khoác lên vai Uyên Nghi, dịudàng, mơn man như ánh trăng.
Uyển Nghi quả thật lợi hại, ngay cả anh chàng thồ lổ, ương bướng như Đại T
cũng được cồ ấy huấn luyện đến nước trở nên mềm mại như nước.
Ăn cơm xong, không biết ai chủ trương, rủ tất cả đi hát
karaoke. Khi đến phòng được thuê riêng ở quán KTV,chỉ còn lại
một số ít các bạn, phần lớn đã về nhà cùng người thân rồi. Đêm
càng khuya, số người ở lại càng ít, đến khi trời gần sáng, chỉ còn lại
ba người.
Tồi thấy mình là người cô độc, lẻ loi một mình nên cũng chang muốn về sớm, Đại T và Uyển Nghi đều thích hát nên cũng ở lại.
Trong phòng KTV, Đại T đang ngủ say trên sofa, Uyển Nghi tự nhiên như không chọn vài bài tình
ca, khe khẽ hát một mình.
Tồi ngồi ở đầu bên kia của sofa, mụ mị hút thuốc, nghe Uyên Nghi hát bài
Yesterday once more, Càng trưởng thành càng cô đơn, Nữ nhân hoa, Đen
ngày mai...
Đen ngày mai nói răng sẽ không gặp nhau.
Ngôi trong quản cuối phô.
Một mình em gọi một cốc kỷ niệm.
Đen ngày mai chỉ có thế đế tình yêu sát vai.
Khuôn mặt tươi cười của hai người.
Trước khi trời sảng biên thành tâm ảnh đã ổ vàng.
Đen ngày mỉa, anh sẽ rời xa em.
Đền ngày mai, em phải một mình cầu nguyện với ngôi sao băng
Giông như một hổi kết.
Két cục của chúng ta đúng như dự báo đầy nước mất.
Lời hứa đã bay đi, ngày hôm qua không lấy lại được nữa roi.
Nhung em vân lý vọng kỳ tích có thế xuất hiện.
Em vân nhở đến tình yêu thuở trước.
Em vẫn chờ đợi anh quay lại bèn em.
Anh ở lại bên chiếc gối giá lạnh của em.
Bẩm nút đế thời gian dừng lại.
Cho đen khi anh xuất hiện thêm một lần nữa.
Nếu mỗi ngày khôncó anh.
Em sao có thể chịu đựng noi.
Em yêu anh.
Không thế nào thay đoi được điều đó.
Em yêu anh.
Mãi mãi là như thế
Cô ấy hát bài tình ca buồn đó vồ cùng thê lương, tình cảm. Tôi nhìn những
con chữ lần lượt hiện lên rồi mất đi trên màn hình, liên tưởng tới tình
yêu giữa tồi và Mạt Mạt, tồi lại càng cảm thấy cô đơn. Kết thúc phần đầu của bài hát, khi ngước mắt nhìn lên Uyên Nghi, tôi phát hiện ra khuôn
mặt cô ấy đã giàn giụa nước mắt. Đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cồ ấy nhìn tôi, đồi vai gầy run lên, dàn âm thanh vẫn phát ra giai điệu nhạc dạo ở giữa vừa bươn vừa đau thương đó. Còn tôi và Uyển Nghi, cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói gì. Cả hai chúng tồi giờ đây vẫn đang bối rối. Để
tránh hiềm nghi, đây là lần đầu tiên tương ngày hôm nay, cô ấy nhìn tôi
lâu như vây.
Rất lâu sau, Uyên Nghi mới chầm chậm tiến lại đưa cho tồi một ly rượu.
Tồi không nói gì cả, ngửa cổ uống cạn một hơi. Cồ ấy cũng uống hết chén
rượu của mình, chăm chú nhìn tôi với đồi mồi đỏ xinh, một giọt nước mát
long lanh vẫn vương trên cằm cồ ấy.
"Em vân ổn chứ?", tồi hỏi.
"Gì cơ?" Tiếng nhạc quá to, cồ ấy không nghe rõ.
Sau đó, tôi mượn cớ đã có chút hơi men, kéo cô ấy vào lòng, ghé sát bên tai cồ ấy thì thầm: "Em ở bên cậu ấy, có hạnh phúc không?".
Một câu hỏi thăm khiến Uyển Nghi nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Hai tay cồ ấy Ồm chặt lấy eo của tôi, cảm giác đó vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tôcó thể cảm nhận được thân thể đang run rẩy, cảm nhận được mùi hương
dịu dàng của côy một cách rõ ràng. Cồô gục đầu thật sâu vào lồng ngực
tồi, mãi vẫn không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Tồi không biết cô ấylắc đầu
như vậy là có ý gì, là muốn tôi không hỏi nữa hay là vì cô ấy không hạnh phúc.
Người yêu cũ đang khóc
thốn thức trong lòng tôi như vậy, tồi dù có lòng gan dạ sát đến cỡ nào
cũng không thể không động lòng. Khi tôi đang do dự định vòng tay Ồm cồ
ấy thì Đại T đang nằm vật trên sofa bỗng trở mình một cái.
Tồi hoảng hốt vội đấy Uyên Nghi ra. bây giờ cồ ấy đã là bạn gái của cậu bạn thân nhất của tồi rồi. Tồi không được chạm vào cồ ấy, muốn chạm cũng
không được.
Uyển Nghi nhìn tồi đầu
tuyệt vọng, cồ ấy không nói gì cả, lặng lẽ đi về phía nhà vệ sinh. Một
lát sau, khi đi ra, cô ấy đã lau khô nước mắt, trang điểm lại cẩn thận,
lại là một giai nhân Phấn Đại có sắc đẹp rực rỡ.
Anh mắt nhìn thẳng, Uyển Nghi lại gần Đại T, lau mồ hồi cho cậu bạn đang ngủ say, đọng tác vồ cùng ân cần, dịu dàng.
Tồi nói một câu: "Chúc em hạnh phúc", rồi đứng lên ra về.
Uyển Nghi không giữ tồi ở lại, cồ ấy chỉ ngáng đầu, nhìn tồi đầy oán hận:
"Đừng nói chúc em hạnh phúc, anh đã bỏ rơi em, anh có tư cách gì mà chúc em hạnh phúc?".
Tồi bị ám ảnh bởi
câu nói cuối cùng đầy oán hận của UyênNghi, lập tức đi ra rất nhanh, ra
khỏi quán KTV, tôi cũng không gọixe, chỉ rảo bước trên con phố tối đen.
Không biết là do giận đỗi haytự trào, hoặc giả là đang trốn chạy...tồi
cứ đi về phía trước một cáchvồ thức như vậy. Đầu óc tồi hoàn toàn trống
trải, không nghĩ ngợiđiều gì, cũng chẳng nghĩ được gì cả
Không biết đi bao nhiêu lâu mới cảm thấy mệt mỏi, tồi ngồibệt xuống đất, xunh quanh không một bóng người, ánh đèn đườngvàng vọt hiu hắt. Tồi đưa tay
lên xoa mặt, hai bàn tay ướt đẫm,không biết là mổ hồi hay là những giọt
nước mắt.
Trong chốc lát, tồi chỉ cảm thấy cô đơn lạc lõng, người yêu tôi, người tôi yêu, đều nằm trong vòng
tay của người khác. Trời xanh vạn vật, tồi sống là vì ai, dốc sức quyết
đầu là vì ai. Trong rừng đèn liên miên đó, cây đèn của tôi ở đâu, bao
giờ mới được bật sáng...
Hơi men phát tác, tôi rã rời đổ gục xuống, ngủ thiếp đi không còn biết gì nữa.
Không biết bao lâu sau, khi tỉnh dậy, tôi chỉ thấy đầu óc quay cuồng. Mở mắt
ra nhìn, cảnh vật quen thuộc như đang trong một giấc mơ vậy.
Chiếc giường nhỏ êm thấm thơm dịu, rèm cửa sổ màu xanh da trời, phảng phất
đâu đây còn có hương thơm của các loài hoa. Rõ ràng là căn phòng nhỏ của Mạt Mạt. Nếu như mỗi lần tôi uống say, đều mơ thấy mình được nằm trên
giường của Mạt Mạt, tôi thà rằng đêm nào cũng uống say, say mãi không
tỉnh lại. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm hình bóng mà mình vẫn
ngày đêm thươngnhớ, nhưng lại phát hiện ra một bóng ngườicao lớn đang
nằm bò ngay cạnh giường, đó chính là anh trai của tôi!