Giờ đây, khi đứng dầm mình trong làn gió lúc đêm khuya gần sáng, nhớ lại chuyện của hai năm về trước, nhớ về những năm tháng rừng rực hào khí
của tuổi thanh xuân bên cạnh cô bạn gái cũ, trong lòng tôi vẫn cảm thấy
ấm áp. Những gì mà Uyển Nghi đã hy sinh cho tôi đều vượt xa tưởng tượng
của tôi. Thế mà lúc ấy, thằng đàn ông vô tâm là tôi ấy lại vô cùng ích
kỷ, đã dùng những cách thức tàn nhẫn nhất để làm tổn thương một người
con gái đã coi tôi là chỗ dựa của cả cuộc đời cô ấy. Rất lâu sau này tôi mới được Uyển Nghi cho biết rằng, lần ân ái buổi tối ngày lễ tình nhân
ấy không phải là do tôi đã thành công khi chinh phục cô ấy mà cô ấy quả
thực đã lấy mình ra làm quà tặng cho tôi, tình nguyện hiến dâng thứ quý
báu nhất của một người con gái cho tôi. Trước tôi, chưa có một người con trai nào có thể cầm tay cô ấy.
Nhưng, tôi đã không hề trân trọng điều đó. Cuối cùng, tôi vẫn phụ cả tấm chân tình của cô ấy.
Nếu như có thể quay ngược lại thời gian… cho tôi chọn lựa lại mọi thứ,
liệu tôi có đối tốt hơn với Uyển Nghi, liệu tôi có lo lắng cho cô ấy
suốt đời?
Tôi nhìn vào trong cửa hàng hoa thông qua lớp cửa
kính, lờ mờ nhìn thấy đám hoa trong cửa hàng đang lặng lẽ nở, kiều diễm
như chủ nhân của chúng.
Nếu như có thể quay ngược lại thời gian, tôi nghĩ, tôi vẫn sẽ nói lời xin lỗi với Uyển Nghi, tôi vẫn sẽ chọn Mạt Mạt.
Điều này đại khái được gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thời gian mặc dù không thể quay ngược lại nhưng tư duy lại có thể bay
xa ngàn dặm, trở về với quá khứ và hướng tới tương lai… trở về với ngày
mà lần đầu tiên, Uyển Nghi về ra mắt bố mẹ tôi. Cái ngày mùa thu trời
cao xanh trong vắt ấy dường như vẫn đang hiện ra trước mắt, cho dù có
nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể thấy rất rõ khuôn mặt rạng rỡ không thể che giấu niềm hạnh phúc của Uyển Nghi, tất cả dường như đều gần trong gang
tấc…
Buổi tối hôm ấy, tôi thật sự không hiểu tại sao Uyển Nghi
lại vui mừng như vậy khi được mời tới nhà tôi nấu cơm. Tôi chẳng qua
cũng chỉ tiện miệng nói một câu, sau đó liền quên ngay một cách nhanh
chóng.
Nhưng Uyển Nghi lại ghi lòng tạc dạ, luôn miệng nhắc tôi
chọn ngày nào, ngày tốt hoàng đạo, ngày lễ tết cuối tuần, ngày gió nhẹ
nắng đẹp đều thích hợp để xuất hành. Ban đầu, tôi cứ nghĩ, cô ấy chẳng
qua cũng giống như những đứa trẻ ham vui, thích ra ngoài đi chơi, sau đó tôi mới biết rằng, cô ấy coi lần đến nhà tôi ấy là lần chính thức ra
mắt bố mẹ chồng. Uyển Nghi nghĩ rằng, tôi đã quyết định đưa cô ấy về gặp bố mẹ tôi, mối quan hệ của chúng tôi khi đã được bố mẹ thừa nhận, cô ấy cũng đã một phần được coi là con dâu của nhà tôi rồi. Vấn đề ấy được
Uyển Nghi suy nghĩ một cách trịnh trọng và nghiêm túc, chỉ thiếu mỗi
điều là mặc lễ phục dạ hội để đến nhà tôi mà thôi.
Nhưng, Uyển
Nghi cũng không biết một điều rằng, từ nhỏ tới lớn, mối lương duyên của
tôi với phái đẹp tương đối tốt, tôi có rất nhiều bạn bè, việc dẫn bạn
khác phái về nhà chơi là chuyện thường tình. Bố mẹ tôi từ lâu đã quen
với điều đó rồi.
Sau khi Uyển Nghi suy đi tính lại, lật đi giở
lại cuốn lịch cũ, chọn lựa được ngày giờ tốt để xuất hành, tôi bèn gọi
điện về nhà ngay trước mặt cô ấy.
Mẹ tôi nghe điện thoại.
“Mẹ à, cuối tuần này con sẽ về nhà ăn cơm.”
“Tốt quá, để mẹ bảo bố con chuẩn bị mấy món ngon.”
“Không cần đâu, con sẽ dẫn theo đầu bếp về nhà! Lần này, tụi con sẽ làm cơm mời bố mẹ!”
“Ồ, vậy thì các con cứ chuẩn bị về nhé.”
Tôi đang chuẩn bị cúp điện thoại, liếc sang thấy Uyển Nghi có vẻ không
vui vì nghe tôi giới thiệu về cô ấy có phần qua quýt. Miệng cô ấy đang
mím lại còn tay thì đang bận véo vào cạnh sườn tôi.
“À quên, mẹ ơi.”
“Gì hả con?”
“Đầu bếp mà con dẫn về là con gái đấy!” Cứ phải miêu tả một cách đặc
biệt một chút như vậy, khuôn mặt Uyển Nghi mới dần dần chuyển từ màu
trắng sang màu hồng.
Mẹ xem chừng đang sững lại một chút, sau đó nói, được, vậy hai đứa cùng về cho vui.
Ngay sau đó, Uyển Nghi bắt đầu bận rộn với việc chuẩn bị. Sấy tóc, đắp
mặt nạ loại bỏ mụn đầu đen, lựa chọn phối hợp quần áo, váy vóc, giầy
tất, sau đó lần lượt mặc từng bộ, đi đi lại lại biểu diễn trước mặt tôi
như một người mẫu, hỏi tôi cái này được chưa, cái kia có hợp không, hỏi
xem mẹ tôi thích mẫu con gái như thế nào, bố tôi thích mẫu con gái như
thế nào.
Tôi khẽ liếc mắt hỏi, chị gái ơi, chị có cần thiết phải làm mọi việc nghiêm trọng như vậy không? Gặp bố mẹ anh chứ có phải gặp
chủ tịch nước đâu, mặc đại cái gì đó chẳng được.
Uyển Nghi chun
chun mũi lại, tôi biết là cô ấy không vui rồi bèn cười nói: “Không phải
là cô dâu xấu xí sợ gặp bố mẹ chồng đấy chứ?”
Uyển Nghi xấu hổ vì bị chọc tức, chạy lại đấm thùm thụp lên người tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc ngọt ngào.
Buổi tối, khi tôi đang ngồi nghịch máy tính, Uyển Nghi lại mè nheo
trong lòng tôi: “Chồng ơi, khi gặp bố mẹ anh thì em sẽ phải xưng hô như
thế nào?”
“Gọi là ông bà già.” Mi mắt tôi cũng không hề động
đậy. Ngay lập tức, tôi nhận được một cú hích của Uyển Nghi, “Vậy thì gọi là bố mẹ.”
“Ôi, thế thì làm người ta xấu hổ chết đi được!” Uyển Nghi khe khẽ lẩm bẩm nhưng thực ra trong lòng đang cảm thấy vô cùng
hạnh phúc.
Khẽ liếc cô ấy một cái, tôi nói: “Cứ gọi cô, chú là được rồi, việc dễ như thế mà cũng cần phải hỏi.”
Uyển Nghi liền yên lặng, thu mình lại về một bên để suy nghĩ, sau đó lại sấn đến trước mặt tôi, hét lên: “Chồng ơi.”
“Hả?”
“Bố mẹ anh thích mẫu con gái như thế nào?”
“Ờ… ” Tôi làm ra vẻ suy nghĩ lung lắm rồi sau đó chậm rãi trả lời Uyển
Nghi, “Mẹ anh thích Yamaguchi Momoe, bố anh thích Marilyn Monroe, nhưng
vì cô ấy quá gợi cảm, sợ mẹ anh ghen nên chuyển sang thích Lý Á Bình.”
“Lý Á Bình nào?” Uyển Nghi tái cả mặt, kiên nhẫn hỏi lại.
“Cái cô vận động viên đánh bóng bàn rất giỏi ấy…” Chưa kịp nói hết câu, tôi lại nhận được cú đấm không nặng cũng chẳng nhẹ của Uyển Nghi.
“Anh nghiêm túc hơn một chút được không hả!?”
Tôi nói một cách vô tội: “Tại câu hỏi của em kỳ quặc quá chứ, bố mẹ anh thích ai thì có liên quan gì tới em, họ muốn lựa chọn con dâu thì trước tiên đó phải là người mà anh thích, sau nữa, người đó cũng phải thích
anh, nếu phù hợp hai tiêu chuẩn đó rồi thì những thứ còn lại đều dễ giải quyết mà thôi.”
Uyển Nghi dùng hàm trên cắn chặt môi dưới lại, liếc nhìn tôi thẹn thùng rồi quay lưng lại phía tôi, nhoẻn miệng cười một mình.
Chỉ một lát sau, không biết đã nghĩ gì đó, Uyển Nghi lại đến làm phiền
tôi bằng một khuôn mặt rầu rĩ: “Chồng ơi, nếu bố mẹ anh không thích em
thì sao!”
Tôi mất hết kiên nhẫn, nói: “Yên tâm đi, em dịu dàng
hiền hậu như vậy, lại còn đến tận nhà anh nấu cho bố mẹ anh ăn, cứ cho
rằng một ngày nào đó, anh không thích em nữa thì bố mẹ anh chắc chắn vẫn sẽ thích em!”
Tôi cảm thấy cách so sánh này vô cùng sinh động
và đầy hình tượng, rất hợp để biểu đạt thái độ của bố mẹ tôi đối với một cô gái như Uyển Nghi, nhưng Uyển Nghi lại không hề cảm thấy hài lòng,
dẩu môi ra, không thèm để ý đến tôi nữa. Tôi sung sướng vì đã có được sự yên tĩnh!
Uyển Nghi nói tôi không tôn trọng cô ấy, giận tôi
suốt hai ngày liền, không thèm đếm xỉa gì tới tôi. Tôi cũng lười, chẳng
buồn giải thích gì thêm. Ngày cuối tuần được lựa chọn để về nhà tôi đang ngày càng đến gần, cuối cùng, Uyển Nghi cũng thấy rằng chiêu thức chiến tranh lạnh đem áp dụng với tôi cũng không còn linh nghiệm nữa nên cũng
thôi giận dỗi. Cô ấy lại bắt đầu bận rộn với
công việc chuẩn bị về gặp
bố mẹ tôi. Đêm hôm trước ngày đó, Uyển Nghi căng thẳng, hồi hộp tới nỗi
cứ trở mình liên tục, cả đêm không ngủ, báo hại tôi cũng gặp họa theo.
Trong lúc tôi đang chuẩn bị thiu thiu ngủ, Uyển Nghi lại lắc lắc mạnh
cánh tay tôi, luôn miệng lẩm bẩm nói liệu mai trời có mưa không, nếu mưa thì nên mặc quần áo gì, đi giày gì… khiến tôi thiếu chút nữa thì cũng
phát điên lên.
Ngày hôm sau, quả đúng như dự báo thời tiết, một ngày cuối tuần thời tiết đẹp, trời nhiều mây chuyển nắng.
Mới năm giờ sáng, tôi còn đang say sưa trong giấc mơ đẹp, Uyển Nghi đã bật ngay dậy.
Rửa mặt, đánh răng, gội đầu, thoa nước hoa hồng, thoa kem dưỡng da. Sau đó thay quần áo, thay bộ này rồi lại thay sang bộ khác, phối hợp hết
cái này rồi đến cái kia, lần lượt mặc thử hết cả bốn bộ đã mất công
chuẩn bị từ tuần trước, rồi lại cẩn thận so sánh, cân nhắc lựa chọn. Tôi nằm trên giường, mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa thức nhìn Uyển Nghi diễu qua diễu lại trước gương của tủ quần áo, thử hết bộ này đến bộ khác.
Không những thế, thi thoảng lại được thưởng thức vài cái gật đầu đầy
hứng khởi của Uyển Nghi hoặc chốc chốc lại nghe thấy tiếng than thở thất vọng và cả những lời độc thoại một mình nữa. Cuối cùng, cô ấy vẫn lựa
chọn bộ đồ đã quyết định từ tối hôm qua, đó là chiếc áo sơ mi trắng kết
hợp với chân váy xếp li! Sau đó bắt đầu đến công đoạn trang điểm, kem
lót, phấn nền, má hồng, nhũ mắt… mọi bộ phận trên khuôn mặt như mắt mũi
miệng đều được gia công chăm sóc kỹ lưỡng. Cuối cùng đến lượt mái tóc,
buộc túm lên trông có vẻ hơi trẻ con, buông xõa xuống lại không được
chín chắn lắm, thế là buộc lên lại xõa xuống, xõa xuống rồi lại buộc
lên… Tôi âm thầm kêu khổ một mình, bố! mẹ, bố mẹ làm vợ con phát điên
lên rồi! vợ con cũng làm cho con trai của bố mẹ phát điên lên nữa! Khi
mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, đã hơn 9 giờ sáng.
Thấy tôi vẫn nằm lười trên giường, Uyển Nghi bèn đứng trước đầu giường, mới mẻ hấp dẫn,
nụ cười ngọt ngào, trang nhã vô cùng, đưa tay lên kéo mạnh tấm rèm cửa,
để ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiếu thẳng vào mắt tôi…
Giờ đã
là cuối hạ đầu thu, ánh nắng mặt trời cũng không còn gay gắt nữa. Bầu
trời hôm đó trong xanh vô ngần. Không gian cao vời vợi khiến con người
ta có cảm giác đang ở thế đầu đội trời chân đạp đất. Ánh nắng buổi sáng
mỏng manh như cánh chuồn chuồn, không khí cũng vô cùng mát mẻ chứ không
oi bức như giữa mùa hè.
Nhà tôi vốn cùng trong một thành phố với trường tôi học, về nhà chỉ mất nhiều nhất là hơn nửa giờ đồng hồ ngồi xe buýt.
Đi cùng cô bạn gái xinh đẹp về nhà, cảm giác thật vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Khi về gần đến nhà, chúng tôi lại bắt đầu tranh cãi vì lý do mua hay không mua quà về nhà.
Tôi trợn mắt lên nói, tôi về nhà của mình, tại sao phải mua quà gì chứ. Uyển Nghi lại không nghĩ thế, cô ấy cho rằng, đây là lần đầu tiên cô ấy về nhà tôi làm khách, cần phải mua chút quà gì đó cho đúng phép tắc,
nếu đến tay không sẽ rất mất lịch sự. Chúng tôi tranh cãi một hồi không
phân thắng bại, cuối cùng, Uyển Nghi vẫn quyết định đi mua một giỏ hoa
quả, tự tay xách đi đường. { bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn }
Chặng đường cuối cùng đó, cả hai chúng tôi đều im lặng. Cả bầu trời thu trong sáng mát dịu tươi đẹp ấy đã được treo hết lên đôi môi đang cong
vút lên kia của Uyển Nghi rồi.
Đến cổng khu nhà tôi, nghĩ tới
việc hai đứa giận dỗi nhau trước mặt bố mẹ quả không hay chút nào, tôi
bèn chủ động cầm tay Uyển Nghi, vỗ về động viên tinh thần cô ấy.
Uyển Nghi cho rằng tôi đã thỏa hiệp rồi, cô ấy cũng không phải là người hay kỳ kèo gì, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.
Nhưng đến cửa đợi thang máy, chắc do quá căng thẳng, Uyển Nghi lại bắt
đầu mè nheo hỏi tôi: “Nếu bố mẹ anh hỏi em có năng khiếu gì, hồi nhỏ em
có học qua đàn điện tử và thư pháp, hai cái đó có được không?”
Tôi đã bị đánh bại hoàn toàn. Vốn dĩ sau một đêm mất ngủ, tâm trạng
không được thoải mái, tôi bất giác cất cao giọng hét lên: “Em xong hết
chưa hả! Không thấy chán à! Chẳng qua cũng chỉ là đến nhà anh chơi một
lát, còn bày đặt biểu diễn văn nghệ… Em tưởng em đang đi ứng thi làm quý bà nhà quý tộc chắc!”
Lời nói vốn dĩ có ý châm biếm nhưng ngữ
điệu lại hơi nặng nề một chút, Uyển Nghi hất mạnh bàn tay đang nắm tay
cô ấy của tôi ra, đôi mắt đang nhìn tôi lại bắt đầu ngân ngấn nước. Tôi
vốn dĩ cũng được mẹ nuông chiều từ bé, làm gì có đủ tính nhẫn nại để
chịu đựng lâu như vậy. Tôi đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cô ấy, buộc
miệng than phiền một câu: “Thật tức chết đi được!”
“Người ta
căng thẳng quá mà! Người ta sợ bố mẹ anh không thích, sợ làm anh mất
mặt! Em chẳng qua chỉ là… muốn biểu hiện tốt… một chút…” Câu đầu tiên
của Uyển Nghi còn mang khẩu khí muốn cãi nhau, sau đó nhỏ dần nhỏ dần,
đến câu cuối cùng đã đi kèm những tiếng nấc khe khẽ.
Tôi mềm
lòng lại, muốn an ủi cô ấy, vừa hay lúc đó cánh cửa của thang máy mở ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ đang đứng chờ đón con trai của mẹ…
“Hi Hi!” Mẹ vừa nhìn thấy tôi đã nở một nụ cười tươi rói, đưa tay đón
tôi bước ra từ buồng thang máy, “Con trai, còn chưa ăn sáng phải không?”
Bên cạnh tôi, Uyển Nghi cũng chưa kịp lau nước mắt, đứng ngây người ra, lúng túng không biết phải làm gì.
“Mẹ, sao mẹ lại đứng đây?” Tôi bước ra khỏi buồng thang máy, Uyển Nghi cúi đầu bước ra theo tôi.
“Bố con đứng ngóng chờ cạnh cửa sổ, hai đứa vừa đi vào khu nhà, ông ấy
đã nhìn thấy rồi! Mẹ liền ra cửa thang máy để đón hai đứa. Đây là?” Mẹ
chỉ tay vào cô gái đang đứng cúi gằm mặt, thu người lại sau lưng tôi,
nghiêng đầu sang một bên để ngắm nghía Uyển Nghi.
“Đây là bạn
học ở trường của con, tên là Uyển Nghi, là đầu bếp giỏi đấy, hôm nay con mời cô ấy về nhà trổ tài để bố mẹ thưởng thức!” Tôi đẩy đẩy vào lưng
Uyển Nghi, “Uyển Nghi, đây là mẹ anh.”