Thông tin đó khiến cả gia đình, trong đó có tôi đều cảm thấy bất ngờ.
Uyển Nghi lại chính là con gái của Viện trưởng Tòa án nhân dân tối cao
của thành phố! Ngay cả tôi hôm nay cũng mới được biết điều đó. Trước
đây, qua cách ăn mặc, tiêu xài của Uyển Nghi, tôi chỉ đoán được rằng gia đình cô ấy chắc cũng khá giả. Bởi vì, thường ngày, tôi không hề nhìn
thấy một thói hư tật xấu nào của những cô gái con nhà quyền thế từ con
người của Uyển Nghi.
Người vui mừng nhất phải kể đến chính là bố mẹ tôi. Bố tôi cố gắng giấu niềm vui lại, lặng lẽ uống thêm một cốc
rượu vào bụng, cố gắng không nói thêm điều gì. Mẹ tôi – một người phụ nữ của gia đình thì lại không thể che giấu được cảm xúc, nét mặt mẹ tươi
cười rạng rỡ, gắp thêm một miếng đùi gà rất to vào bát của Uyển Nghi,
giục cô ấy mau ăn đi, còn nói thêm rằng trông cháu gầy quá!
Tôi
mặc dù không phải là người tham quyền hám lợi, nhưng khi bất ngờ phát
hiện ra cô bạn gái hoa khôi của mình lại chính là con gái nhà quyền thế, cảm giác đó cũng thật tuyệt vời và vô cùng dễ chịu.
Thế là bữa cơm hôm đó như ngon hơn, ai nấy đều cảm thấy rất vui vẻ.
Mẹ tôi ngày càng tỏ ra thân thiện hơn với Uyển Nghi, một câu nói “người một nhà”, câu sau lại cũng là “người một nhà”, nói đến nỗi dường như
việc Uyển Nghi ngày mai sinh con cho tôi là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra vậy.
Uyển Nghi cũng thật khéo ăn khéo nói, cô ấy bỗng nhiên
ngẩng đầu lên, nhìn mẹ tôi hồi lâu rồi quay sang hỏi tôi bằng một giọng
trách mắng: “Công Trị Hi, sao anh lại có thể làm em hiểu sai như vậy!”
Mẹ tôi ngạc nhiên tròn xoe mắt lên nhìn, bà đang chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Uyển Nghi điềm tĩnh nhìn tôi nói tiếp: “Trước đây, mỗi lần nghe anh nói chuyện với bố mẹ, chỉ gọi bố mẹ là ông già hoặc lão thái bà, em chưa
được gặp bố mẹ anh lần nào, lại cứ nghĩ cô chú đây tuổi đã cao rồi, làm
em lúc ấy cũng hùa theo anh, gọi cô chú là hai người già… ” Nói đến đây, cô ấy đưa tay che miệng cười hì hì. Mẹ tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì
đang xảy ra. Uyển Nghi dừng lại một chút, quay sang nhìn bố mẹ tôi nói
tiếp: “Hôm nay được gặp cô chú rồi, mới biết là đã bị anh làm cho hiểu
sai. Cô chú tuổi đều còn trẻ như vậy, đặc biệt là cô, vừa thướt tha nền
nã lại có khí chất, xem ra cô còn trẻ hơn mẹ cháu nhiều!” Nói xong bèn
cong cong khóe môi, giả bộ như đang rất tức giận.
Mẹ tôi vốn là
một người phụ nữ phản ứng kém nhanh nhạy, mãi một lúc lâu sau bà mới
hiểu được rằng Uyển Nghi mượn cớ mắng tôi để khen họ trẻ trung. Mẹ tôi
đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cơ thể tích mỡ phát tướng của phụ nữ tuổi
trung niên mặc dù trông không đến nỗi quá già nhưng phù hợp độ tuổi
thực, cũng không đến nỗi khoa trương như lời của Uyển Nghi. Tuy nhiên,
tâm lý thích hư vinh của phụ nữ tuổi bốn mươi rất lớn, luôn mong muốn
nhan sắc của mình trẻ mãi không già, luôn lo sợ phải đấu tranh với sự
tàn phá của thời gian. Vì vậy, đôi khi, biết rõ những lời nói đó chỉ để
lấy lòng nhưng vẫn không thể chối bỏ những lời ca tụng đó được.
Vừa may mẹ tôi thuộc kiểu phụ nữ đó, mấy câu nói vừa rồi của Uyển Nghi đã đánh trúng tim đen của bà.
Chỉ thấy người mẹ đáng kính của tôi, ngay cả một câu hỏi mang tính chất tượng trưng như “Thật vậy sao” cũng không có, lập tức có vẻ ngượng
nghịu, ngồi thẳng người lên, ưỡn thẳng ngực về phía trước, chỉnh sửa lại nét mặt, hai khóe môi duyên dáng cong lên biểu thị sự cảm ơn đối với
Uyển Nghi. Giọng nói của mẹ bỗng chốc cũng trở nên chậm rãi, nho nhã
hơn: “Cái thằng Hi Hi này chẳng biết lễ phép gì cả, từ nhỏ tới lớn, nó
thường gọi cô chú một cách không chính thống như vậy thôi.” Hàm ý của
câu nói đó là: Hi Hi gọi mẹ là lão thái bà là do lỗi của tôi, không liên quan gì tới ngoại hình và tuổi tác của bà.
Sau đó, cả mẹ lẫn
Uyển Nghi đều cùng bắt đầu kể lể râm ran về vấn đề ứng xử, lễ giáo của
tôi. Bố vẫn rất ít nói nhưng rõ ràng là đang rất hài lòng về Uyển Nghi.
Bố nâng chén rượu lên, hướng về phía tôi ra hiệu, hai bố con cùng cạn
chén. Hai chúng tôi không nói gì với nhau, tất cả đều được gửi gắm trong chén rượu thơm vừa được uống cạn.
Ăn cơm xong, Uyển Nghi muốn
đứng lên đi rửa bát đĩa nhưng mẹ nhất định không nghe, bảo để cho bố rửa bát. Bố hôm nay uống khá nhiều, đã ngà ngà say nhưng khuôn mặt đỏ hồng
ấy vẫn rất hăng hái đứng lên thu dọn đống bát đĩa. Dáng đi tập tễnh của
bố như có nhạc đệm theo sau, bỗng nhiên trở nên vô cùng nhanh nhẹn và
vui vẻ.
Mẹ tôi làm ra vẻ bí mật, kéo tay Uyển Nghi vào phòng ngủ xem ảnh của tôi hồi còn bé.
Đây chắc chắn là một biện pháp hay để thu hẹp khoảng cách giữa hai
người. Hai người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt nhau, đương nhiên là có
khoảng cách và sự xa lạ, chủ đề để nói chuyện cũng không nhiều, vài câu
hỏi thăm gia cảnh là chẳng biết nói gì thêm nữa. Chỉ có một thứ duy nhất khiến cả hai đều cảm thấy vô cùng hứng thú, có thể nói cả ngày không
chán. Đó chính là tôi.
Mẹ cẩn thận lấy từ tầng trên cùng của tủ
quần áo xuống năm quyển album rất đẹp, chủ động dùng tay lau qua mặt
ngoài như muốn phủi bụi. Thực ra, tôi biết rằng, mỗi lần nhớ tôi và anh
trai, mẹ đều lấy album ảnh ra ngắm, số lần xem ảnh chắc chắn không thể
để quyển album kịp bám bụi được.
Lật giở từng trang ảnh khi tôi
còn nhỏ, vừa giở vừa có thể kể chuyện tôi ngày xưa, thời còn là một đứa
trẻ bé tí tẹo, cởi trần cởi truồng, rồi lớn thêm chút nữa, để tóc kiểu
quả dưa hấu, cõng đồ chơi là cây súng nhựa trên vai. Chuyện khi tôi
nghịch ngợm, khi tôi đã biết vâng lời, khi tôi nhận được phần thưởng ở
trường… mỗi lời kể của mẹ đều thấm đẫm tình yêu thương ngọt ngào và niềm tự hào về đứa con của mình.
Uyển Nghi lắng nghe một cách chăm
chú, cô ấy đầy hào hứng và tò mò trước mỗi tấm ảnh, mỗi câu chuyện liên
quan tới tấm ảnh đó. Bỗng nhiên lại được nhìn thấy hình ảnh hồi nhỏ của
người đàn ông mà mình yêu thương, cô ấy chắc chắn không thể ngờ rằng,
người đàn ông cao lớn mà cô ấy sùng bái và coi đó là chỗ dựa của cả
quãng đời sau này lại có thể mũi dãi lòng thòng, khóc lóc thảm thiết khi mới chỉ năm, sáu tuổi. Mẹ và Uyển Nghi cùng ngồi trên giường, hai mái
đầu ghé vào nhau rất gần, vì yêu, hai người phụ nữ bởi vì một người đàn
ông mà có thể hoàn toàn thu hẹp lại khoảng cách vốn có giữa hai bên. Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xúc động và bị thuyết phục trước quy luật
này.
Bố mẹ đã nghiễm nhiên coi Uyển Nghi là con dâu tương lai
của gia đình, cả hai người đều vô cùng hài lòng và yêu mến cô gái Uyển
Nghi tốt bụng mà tôi đã lựa chọn. Thấy bố mẹ vui vẻ, đầu óc tôi cũng
thôi không nghĩ tới những chuyện tinh tinh nữa, toàn tâm toàn ý hưởng
thụ niềm vui sum họp giữa hai thế hệ của gia đình. Giống như mặt nước hồ mùa thu, không một chút gợn sóng, phẳng lặng và yên bình đến nỗi không
có lấy một chút nếp nhăn nào.
Tất cả ảnh của anh trai tôi đều được mẹ cất đi, đại khái là mẹ sợ nhìn thấy ảnh lại nhớ người, lại nhớ thương sầu não.
Chỉ còn lại vài tấm ảnh có hình của anh trai tôi, vì những tấm ảnh đó
chụp chung hai anh em nên vẫn được lưu lại trong quyển album.
Từ trước tới giờ, Uyển Nghi không hề biết rằng tôi còn có một người anh
trai lớn hơn tôi hai tuổi, khi cô ấy nhìn thấy một người trong ảnh có
ngoại hình gần giống với tôi bèn hỏi mẹ tôi xem đó là ai.
Mẹ nói đó là anh trai của Hi Hi, nói xong còn dùng ngón tay cái xoa xoa lên tấm ảnh.
Tấm ảnh đó được chụp ở hiệu ảnh, tôi ngồi trên một chú ngựa gỗ nhỏ,
nhăn mặt lại làm trò, anh trai mặc một bộ quân phục màu đỏ, cầm cây gậy
gỗ đứng bên cạnh, thần thái sinh động, chăm chú nhìn vào ống kính máy
ảnh.
Lúc đó tôi khoảng 6, 7 tuổi, anh trai lớn hơn tôi hai tuổi. Tôi cũng hoàn toàn không nhớ nổi lai lịch của bức ảnh ấy nhưng mẹ thì
lại nhớ rất rõ, hôm đó là ngày quốc khánh, trời còn có mưa nhỏ.
Ngón tay của mẹ vẫn không ngừng vuốt ve trên khuôn mặt thanh tú của anh
trai, ánh mắt mẹ nhìn anh trai tôi đầy yêu thương và trìu mến, dáng vẻ
rõ ràng là đang rất mong nhớ con trai.
“Anh trai của Công Trị
Hi? Hóa ra anh ấy còn có anh trai nữa ạ! Hai anh em trông rất giống
nhau!” Uyển Nghi vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nói.
Mẹ mỉm cười đáp
lại: “Đúng vậy, hai anh em chúng nó tướng mạo trông rất giống nhau, chỉ
có tính cách thì mỗi đứa một tính. Thằng anh từ nhỏ đã trầm tính hơn, có vẻ sống nội tâm hơn.”
“Em trai lại không điềm đạm, lại còn hư
hỏng nữa chứ!” Uyển Nghi tiếp lời, còn không quên quay sang nhăn mặt làm trò với tôi nữa.
Mẹ chỉ cười, không đáp lại. Mỗi lần nhắc tới anh trai, mẹ lại trở nên trầm lặng, ít
nói hơn.
Uyển Nghi bỗng nhiên hỏi tiếp: “Cô ơi, thế anh trai của Công Trị Hi bây giờ đang ở đâu ạ?”
Gương mặt mẹ thoáng một chút phiền muộn rồi nhanh chóng lấy lại được nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Đang làm việc ở tỉnh khác.”
Thấy mẹ như vậy, tôi sợ Uyển Nghi lại mè nheo hỏi mẹ thêm điều gì đó
bèn lại gần kéo cô ấy ra ngoài phòng khách xem ti vi cùng bố.
Ăn xong bữa tối, chúng tôi cùng trở về trường. Bố mẹ có phần lưu luyến,
mẹ càng tỏ rõ điều đó, cứ nắm lấy tay tôi và Uyển Nghi, dặn dò học hành
chăm chỉ, nhớ thường xuyên về thăm nhà.
Uyển Nghi ngoan ngoãn đáp lại bằng một giọng trong trẻo.
Trên đường về nhà, Uyển Nghi nói: “Anh và anh trai thực ra không giống nhau, anh ấy đẹp trai hơn anh.”
Tôi không hề có cảm hứng với việc tôi và anh trai tôi, ai đẹp trai hơn ai nên chỉ lơ đãng ậm ừ một câu.
Uyển Nghi ngửa cổ lên trời, ra vẻ đang suy nghĩ rồi nói như đang độc
thoại một mình: “Tại sao anh trai anh lại rời xa gia đình, một mình đi
làm ăn ở nơi khác cơ chứ? Từ trước tới giờ, chưa nghe thấy anh nhắc tới
anh trai bao giờ, tình cảm giữa hai anh em chắc là không tốt rồi!”
Tôi nghiêm mặt lại nói: “Điều này thì em sai rồi, tình cảm giữa hai anh em vô cùng khăng khít đấy! Hồi đó, anh trai anh thi đỗ vào trường đại
học ở Bắc Kinh, tốt nghiệp rồi ở lại Bắc Kinh công tác luôn. Nói chung
là do công việc bận rộn quá nên mới không về thăm nhà được. Mẹ anh rất
nhớ anh trai, mỗi lần nhắc tới anh ấy, bà đều bật khóc, vì thế mà anh
mới không dám nhắc nhiều đến anh trai nữa.”
Uyển Nghi bỗng nhiên dừng bước lại, nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân như đang nhìn một tên
yêu quái, cái nhìn xăm soi của cô ấy khiến tôi ngứa ngáy cả người. Tôi
hỏi cô ấy "em sao thế, cứ như là bị trúng tà ấy!"
Cô ấy nói một câu mà tôi biết rõ rằng cô ấy đã bị tôi làm cho hư hỏng, cô ấy nói rằng:
“Không ngờ hồi nhỏ, cái đó của anh lại nhỏ như vậy. Hôm nay không mang
kính lúp đi, suýt nữa lại tưởng hồi nhỏ, anh là một cô bé!”
“Cái gì? Thế bây giờ thì sao? Bây giờ em vẫn chưa thỏa mãn hả? thiếu gia ta
hôm nay sẽ cho nhà ngươi tâm phục khẩu phục, phải cúi xin ta tha mạng!”
Nói xong bèn giả bộ nhe nanh múa vuốt, nắm lấy tay Uyển Nghi. Uyển Nghi
vội bỏ chạy thục mạng về phía trước, vừa chạy vừa cười vui vẻ.
Tôi còn nhớ rất rõ, tối hôm ấy, Uyển Nghi cười thật thoải mái, xen vào
đó là tiếng hò hét của tôi, tiếng động ấy vang vọng rất xa rất xa trong
không trung, dường như vang tới tận phía cuối của con đường.
Lúc bấy giờ, cả tôi và Uyển Nghi đều cảm thấy rằng, phía cuối của con đường chính là biên giới Tây Tạng, có thảo nguyên với bầu trời cao và mặt đất bao la.
Thời gian rảnh rỗi của sinh viên đại học và nghiên cứu
sinh vốn dĩ có rất nhiều, mà toàn bộ thời gian ấy, chúng tôi để dành cho tình yêu.
Những lúc ăn tối xong, rỗi rãi không có việc gì,
chúng tôi lại chọn một con đường ven đô có ít xe cộ qua lại để nắm tay
nhau cùng đi bộ, đi rất xa dọc theo con đường rồi lại bắt taxi trở về
nhà. Nghe ra thì có vẻ nhàm chán nhưng khi thực hiện lại cảm thấy vô
cùng nồng thắm và thoải mái. Nhiều năm sau này, mỗi lần nhớ đến người
bạn gái cũ Uyển Nghi, ký ức lại đưa tôi về với những buổi chiều tối tay
trong tay dạo bộ dưới ánh đèn đường, cả hai cứ đi về phía trước, không
có điểm dừng chân cuối cùng rồi cùng cất giọng ca vang. Hai bàn tay nắm
chặt lấy nhau, vung thật cao ra phía trước rồi vòng ra phía sau, hưng
phấn cực độ. Hai đứa đều cảm giác như mình đang cùng di chuyển với chim
mùa và gió vậy. Mặt trời sau khi lặn xuống, bầu trời như một tấm vải vừa bị nhuốm mực, nửa đỏ rực như máu, nửa lại biêng biếc xanh.
Uyển Nghi thường hay ngốc nghếch hỏi tôi một câu, nếu cứ đi như thế này, tới phía cuối cùng của con đường, nơi đó sẽ là nơi đâu.
Sau đó,
chúng tôi thi nhau phát huy trí tưởng tượng của mình, đầu tiên, chúng
tôi tưởng tượng ra đó là biển cả, cuối cùng, đáp án được chọn là Tây
Tạng.
Bởi vì, cả hai chúng tôi đều mơ ước được đến Tây Tạng -
vùng đất nơi trời đất mênh mông bao la, nơi thiêng liêng huyền bí như
miêu tả trong truyền thuyết đó.
Tiếp theo sau, Uyển Nghi thường hát vang lên, cô ấy hát rằng:
“Nhìn kìa, nụ cười trên khuôn mặt anh sao mà rạng rỡ vậy,
Lòng đầy tự tin chuẩn bị xuất hành!
Em đã sẵn sàng, em đang đợi xuất phát,
Dùng tất cả sức mạnh mà em có được.
Vũ trụ này rốt cuộc lớn như thế nào,
Không ai biết được điều đó.
Ôi, em chỉ muốn được cùng anh xông pha!
Đã có hàng triệu, hàng triệu vì sao làm bạn,
Em không hề cảm thấy sợ hãi,
Chúng ta đều là những kẻ mạo hiểm.
Chỉ có một suy nghĩ duy nhất,
Tay nắm chặt tay tạo sức mạnh vô biên,
Mộng tưởng cũng khơi nguồn từ đó.
Nếu không trèo qua được đỉnh núi cao,
Vậy hãy cùng học cách bay lượn,
Cuộc sống là như vậy,
Dù khó khăn cũng phải quyết một phen!”
Uyển Nghi đã nói không biết bao nhiêu lần nhưng tôi vẫn không tài nào nhớ
nổi tên bài hát và tên ca sĩ hát bài đó. Tôi rất thích nghe giọng hát
mềm yếu của Uyển Nghi, rằng hát như vậy mới lột tả được hết cảm xúc
trong từng ca từ của bài hát.
Nghe vài lần rồi tôi cũng thành quen, cũng ngân nga hát theo Uyển Nghi.
Có nhiều khi, hai chúng tôi cứ mải miết đi, đi rất xa nhà từ lúc nào mà không ai hay biết. Đến lúc các vì sao đua nhau xuất hiện, hai chúng tôi mới cảm thấy chân tay mệt mỏi rã rời. Thế nhưng, con đường trước mắt
vẫn còn dài hun hút, vẫn chưa thấy điểm tận cùng của con đường, nó giống như nỗi nhớ nhung của các cặp tình nhân, cứ liên miên kéo dài tới vô
tận.
Những lúc ấy, chúng tôi bèn dừng lại đợi xe taxi để trở về nhà.
Lúc đợi xe, hai chúng tôi thường ngồi lên kè đá bên đường, rất nhiều
lần, vì mệt quá, Uyển Nghi đã ngồi dựa đầu lên vai tôi, ánh đèn đường từ trên cao nhẹ nhàng lan tỏa, bao trùm lên hai chúng tôi. Thứ ánh sáng
màu trắng ngà ấy như những giọt nước phun ra đều đặn từ đầu vòi nước, ào ào dội xuống nhưng lại vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng lan tỏa trên đầu
chúng tôi, lan tỏa xuống đôi vai, xuống dưới chân, bao trọn chúng tôi
trong thứ ánh sáng lung linh đó.
Hai đứa chúng tôi ngồi ở bậc đá ven đường, giống như hai thiếu niên không nhà không cửa, ở con đường
ngoài rìa của thành phố huyên náo cùng diễn tưởng giấc mơ được lưu lạc
tới cao nguyên Tây Tạng. Còn Uyển Nghi, cô gái đang gục mái đầu nhỏ xinh lên vai tôi kia đang đều đặn thở cùng với giấc ngủ. Tất cả đều vô cùng
yên lặng, không có bất kỳ ham muốn gì, cũng chẳng có điều gì để mất.
Phần đầu cũng đã nói rồi, tôi không phải là mẫu đàn ông thích theo đuổi sự lãng mạn, nhưng trong quãng thời gian cắp sách đến trường của tôi ấy cũng đã có vài lần lãng mạn. Mà kỷ niệm cùng Uyển Nghi đi tìm nơi tận
cùng của con đường ấy vẫn mãi mãi được lưu giữ trong ký ức của tôi về
một thời đi học, mãi mãi không thể thay đổi màu sắc lãng mạn của kỷ niệm ấy.