Lúc ăn cơm Tần Tranh tiện tay post một tấm hình chụp bánh sinh nhật lên trên mạng, về đến nhà xem lại bình luận bên dưới, tất cả đều là vừa chúc hắn sinh nhật vui vẻ lại vừa lên án hắn trọng sắc khinh bạn, Tần Tranh ôm điện thoại di động nằm nhoài trên ghế sô pha lạch cạch gõ chữ trả lời, vui không tả xiết.
Hoắc Chiêu Lâm đi tới ngồi xuống dựa vào hắn, đem người ôm vào trong lòng, hỏi: “Vui vẻ như vậy sao?”
“Được toại nguyện đương nhiên là vui vẻ, anh xem bao nhiêu người ao ước ghen tị đây này.”
Tần Tranh quơ quơ điện thoại trước mặt Hoắc Chiêu Lâm, cười đến thấy răng không thấy mắt, hắn xem những lời đám hồ cẩu bằng hữu trêu đùa chính là đang ghen tị. Hoắc Chiêu Lâm là của hắn, cả thân và tâm đều là của hắn rồi, có thể không khiến người ta hận sao?
Hoắc Chiêu Lâm kề sát vào Tần Tranh, dùng sức hôn một cái lên trên gáy hắn: “Đừng đùa, đi tắm đi.”
Tần Tranh ngửi thấy hương vị thơm mát sau khi tắm trên người anh liền say mê dán vào người ta cà cà, từ khi chuyển đến nơi này ở chung mấy ngày nay Tần Tranh thích dùng đồ giống với Hoắc Chiêu Lâm, chỉ vì yêu thích cảm giác này, cảm giác được hơi thở giao hòa cùng với anh.
Hoắc Chiêu Lâm thấy hắn y như con cún nhỏ không nhịn được mà cười, đem người khiêng lên. Trời đất bỗng dưng quay cuồng khiến Tần Tranh sợ hết hồn, đợi khi hắn lấy lại tinh thần đã bị Hoắc Chiêu Lâm khiêng vào trong phòng tắm.
“Tắm đi.”
“Anh tắm cho em.”
Hoắc Chiêu Lâm liếc mắt nhìn xuống đảo qua thân dưới của Tần Tranh một vòng, như cười như không nói: “Em chắc chắn là muốn anh tắm cho hả?”
Tần Tranh suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đuổi anh ra ngoài, bọn họ đúng là đã ‘hài hòa’ không sai nhưng hắn thật sự không muốn làm ở phòng tắm cho lắm, quá mệt người.
Khi Tần Tranh tắm xong đi ra Hoắc Chiêu Lâm đã tắt hết đèn trong phòng chỉ để lại vài ngọn đèn ánh sáng lờ mờ, loa phát nhạc đang chảy ra một giai điệu du dương, trên bàn vẫn còn đặt song song hai ly rượu Champagne tản ra hương rượu dụ người, bầu không khí càng thêm tuyệt.
Hoắc Chiêu Lâm đem Tần Tranh kéo vào trong lồng ngực, hai tay cuốn quanh eo hắn, Tần Tranh cười giơ tay ôm cổ anh, bọn họ tựa trán vào nhau cùng lắc lư theo điệu nhạc.
Khi tới bên cạnh bàn Hoắc Chiêu Lâm thuận tay cầm lên một ly rượu, trong ánh mắt nóng bỏng của Tần Tranh anh chậm rãi đổ thứ chất lỏng vào trong miệng rồi cúi thấp đầu đặt lên môi hắn.
Hương rượu thơm tinh khiết quanh quẩn đẩy qua đẩy lại giữa hai đôi môi, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy thành một khối. Tần Tranh cảm thấy đầu óc bắt đầu mơ hồ, dán vào Hoắc Chiêu Lâm thấp giọng nỉ non: “Chúng ta lên giường đi.”
Hắn để trần nửa người trên nằm úp sấp trên ga trải giường màu xanh đậm, khăn tắm màu trắng che khuất cái mông đang vểnh cao. Tần Tranh quay đầu lại vứt cho Hoắc Chiêu Lâm một cái mị nhãn, Hoắc Chiêu Lâm cười cười, nghiêng người tiến lên, ngón tay thon dài dọc theo đường nét xương sống của hắn lướt xuống, cho đến đi vào cái nơi khe hở mờ ám dụ người kia mới ngừng lại.
Rượu lạnh lẽo tản ra theo đường nét trên lưng Tần Tranh, bởi vì hắn vô thức nhỏm dậy nên dọc theo lưng hắn lướt xuống lộ ra một vùng da trắng nõn tăng thêm mấy phần lôi kéo khiến người ta mơ màng bởi tình sắc. Kích thích thị giác mãnh liệt đánh thẳng vào thần kinh Hoắc Chiêu Lâm, anh không nhịn được cúi đầu, đầu lưỡi đảo qua liếm đi chút rượu dư thừa, thành kính giống như đang bái tế.
Tiếng rên rit ngọt ngào tràn ra từ khóe miệng Tần Tranh, hai cơ thể chồng lên nhau lên xuống trập trùng, mười ngón tay chặt chẽ nắm lấy nhau, là động tác trữ tình nhất.
Sau khi tình sự kết thúc, hai người ướt đẫm mồ hôi nằm đè lên nhau, Hoắc Chiêu Lâm hôn nhẹ lên cái gáy cùng chỗ tóc ướt đẫm mồ hôi của Tần Tranh, hỏi hắn: “Thích không?”
Tần Tranh nheo mắt lại cười, cổ họng cũng đã khàn: “Không tệ, anh càng ngày càng lợi hại, thưởng cho anh một bông hoa hồng.”
Hoắc Chiêu Lâm khẽ cười thành tiếng: “Còn sức nói linh tinh, xem ra em vẫn chưa mệt.”
Tần Tranh lật tay vỗ vỗ eo anh: “Ngoan, em là sợ anh mệt.”
Hoắc Chiêu Lâm sẽ không tiếp tục phí lời với hắn, nắm lấy hai điểm mẫn cảm nhất trên ngực hắn, đẩy thân lên bắt đầu vòng dây dưa thứ hai.
Tần Tranh mệt nhọc quá độ về sau không thốt ra nổi mấy tiếng mơ hồ nữa, hắn mơ mơ màng màng được Hoắc Chiêu Lâm ôm đi tắm, trước khi ngủ còn nghe thấy Hoắc Chiêu Lâm nghiêm túc nói bên tai một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hắn trong giấc mơ khẽ nhếch miệng, nhiều năm như vậy cuois cùng cũng được toại nguyện trải qua một sinh nhật cái nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Đón lấy hai ngày cuối tuần Hoắc Chiêu Lâm hiếm khi không cần tăng ca, bọn họ có thể phát ngấy cùng nhau hưởng thụ một kì nghỉ cuối tuần vui vẻ. Tần Tranh đã đồng ý mời đồng nghiệp và đám bạn xấu một bữa cũng dời lại sang tuần, cái gì cũng không sánh được với việc xây dựng thế giới hai người cùng Hoắc Chiêu Lâm.
Bọn họ đến sơn trang ở ngoại ô nghỉ một hôm, thuận tiện bay thử máy bay trực thăng, quà sinh nhật từ anh trai vừa tới tay Tần Tranh.
Tần Tranh không có giấy phép lái máy bay nhưng Hoắc Chiêu Lâm có, nhìn thấy Hoắc Chiêu Lâm ngồi trên chỗ điều khiển Tần Tranh nhướng mày, rất kinh ngạc: “Anh cả cái này cũng biết?”
“Lúc du học ở nước ngoài đã học.”
Tần Tranh cũng là người to gan không hề nghi ngờ việc Hoắc Chiêu Lâm có đủ trình độ hay không, hắn hưng phấn nhảy lên ngồi kế bên tay lái, chỉ cảm thấy người đàn ông của mình giỏi đến muốn hỏng, ngay cả máy bay cũng biết lái: “Trước đây anh gọi là đi du học nhưng thật ra là đi chơi mỗi ngày đúng không?”
Hoắc Chiêu Lâm bình tĩnh nhưng bên trong lại mang vẻ đắc ý nói: “Ít nhất anh còn tốt nghiệp.”
Anh tốt nghiệp trường đại học tư lớn nhất nước E, không có bản lãnh thật sự cho dù trong nhà có tiền đi nữa cũng không thể mua được bằng tốt nghiệp, đây là điểm không thể nghi ngờ.
Về bản chất mà nói Hoắc Chiêu Lâm và Tần Tranh thật ra là một loại người, đồng dạng là thiếu gia nhà giàu sinh ra đã ngậm muỗng vàng từ nhỏ áo cơm không lo muốn cái gì cũng có, người cũng đều rất thông minh, giữ được ranh giới cuối cùng. Tần Tranh thích chơi, thật ra mấy năm Hoắc Chiêu Lâm du học ở nước ngoài so với hắn ăn chơi càng thêm ác,