Cả ngày Tần Tranh đều tâm thần không yên, nhìn thấy tin tức trên mạng cũng lo lắng không thôi. Hắn gọi điện cho Hoắc Chiêu Lâm mấy lần đều không được, có lẽ anh cũng đang vội giải quyết chuyện này. Mặc dù không nghe qua Hoắc Chiêu Lâm tự mình nói nhưng Tần Tranh cũng từ tin tức được đưa lên biết có chuyện gì xảy ra.
Gần mười năm qua công ty điện tử Trác Lăng của Hoắc gia không ngừng phát triển, công nghệ chíp điện tử dẫn trước toàn thế giới, một số lĩnh vực thậm chỉ còn lũng đoạn thị trường, vẫn luôn khiến rất nhiều đối thủ ghen ghét đến đỏ mắt. Mà một vài công ty cạnh tranh nước ngoài chưa bao giờ ngừng dòm ngó mơ ước Trác Lăng gây nên một vài vụ gián điệp thương mại nhưng chưa bao giờ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như lần này.
Gần một năm này Hoắc Chiêu Lâm tập trung nghiên cứu đổi mới công nghê chip hạt nhân. Căn cứ vào kết quả nghiên cứu thì mùa thu năm nay có thể đưa sản phẩm ra thị trường, mà hôm nay cũng chỉ cách ngày đó nửa năm, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Trác Lăng lại giành trước tuyên bố đưa ra thị trường sản phẩm mới chức năng giống hệt của Trác Lăng, cũng nói rằng trong việc nghiên cứu kỹ thuật chip đã đạt được cách mạng mang tính đột phá khiến những người trong giới đều xôn xao.
Người không biết rõ còn cho rằng địa vị đứng đầu trong ngành của Trác Lăng đang bị đe dọa, mà người biết rõ nội tình đều biết lần này tám chín phần mười là công nghệ của Trác Lăng bị lộ để đối thủ đoạt mất tiên cơ.
Đối phương xế chiều hôm qua đã công khai tuyên bố mà Trác Lăng bên này đến tận sáng nay mới nhận được tin tức. Hoắc Chiêu Lâm vội vã chạy đến công ty bận đến đêm mới về, trên mặt tràn đầy nét uể oải. Anh bây giờ cả ngày họp, không ngừng tiếp nhận các câu hỏi chất vấn của những vị cổ đông cấp cao trong công ty. Thân là người quản lý bộ phận kỹ thuật của Trác Lăng xảy ra chuyện như vậy anh là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.
Chuyện này đối với Hoắc Chiêu Lâm mà nói là hoàn toàn ngoài dự liệu, thậm chí có thể nói là phát sinh quá đột khiến anh trở tay không kịp.
Tần Tranh vào bếp rót cho Hoắc Chiêu Lâm một cốc nước ấm, nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt anh hắn đau lòng không chịu nổi, hắn ấn anh ngồi lên ghế sô pha rồi bóp vai cho anh, hỏi: “Anh đã ăn tối chưa?”
“Ăn ở công ty rồi.” Tuy rằng rất mệt, nhưng được Tần Tranh quan tâm khiến Hoắc Chiêu Lâm cảm thấy khá hơn.
“Chuyện này rất nghiêm trọng sao? Thật sự bị người ta ăn cắp công nghệ?”
“Ừ.” Hoắc Chiêu Lâm xoa xoa mi tâm, miễn cưỡng trưng ra tươi cười với Tần Tranh, “Có người không muốn để yên cho công ty, thà hi sinh lợi ích công ty cũng phải đảm bảo cho mình.”
“Anh biết là ai làm?”
“Vẫn chỉ là một ít suy đoán mà thôi, còn chờ chứng thực.”
“Vậy làm sao bây giờ? Sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh sao?”
Hoắc Chiêu Lâm kéo Tần Tranh cùng ngồi xuống, tiến lại gần hôn hắn một chút, tâm trạng khá hơn nhiều: “Không có chuyện gì, không xung đột.”
“Vậy thì tốt… Nhưng xảy ra chuyện như vậy vẫn đổ hết cho anh sao?” Tần Tranh vẫn là rất lo lắng.
“Có lẽ thế, lúc này công ty vẫn đang điều tra, phải đợi có kết quả mới nói tiếp được.”
Hai người nói chuyện một hồi, điện thoại của Hoắc Chiêu Lâm vang lên, người Hoắc gia gọi tới báo Hoắc lão gia tử muốn anh về một chuyến, muốn đích thân hỏi anh.
Hoắc Chiêu Lâm lắc đầu bất đắc dĩ, căn dặn Tần Tranh: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh phải về một chuyến.”
Tần Tranh có chút bất ngờ: “Lão già nhà anh không phải bị bệnh sao? Chuyện mới có vậy đã nhanh chóng nói cho ông ta biết, không sợ ông ta lại phát bệnh sao?”
Hoắc Chiêu Lâm xem thường nói: “Không nói cho ông ta biết thì kịch này làm sao diễn tiếp.”
“Em đi chung với anh.”
Nhà lớn Hoắc gia lạnh lẽo rất nhiều so với trước kia, Hoắc Long Hanh bây giờ cần phải nằm trên giường dưỡng bệnh, không ai dám chọc ông ta, tiếng người trong nhà nói chuyện và bước đi nhỏ hơn trước kia không ít. Nhưng công ty xảy ra chuyện lớn như vậy không ai dám gạt ông ta, từ rất sớm đã báo cáo chuyện này.
Tần Tranh theo Hoắc Chiêu Lâm cùng tiến vào phòng Hoắc Long Hanh, Hoắc Chiêu Càn, Hoắc Chiêu Kiệt còn có mấy người làm việc trong công ty Hoắc gia đều có mặt. Hoắc Long Hanh ngồi dựa vào đầu giường sắc mặt rất khó nhìn, Hoắc Chiêu Càn ở bên cạnh lão nhỏ giọng nói gì đó, lông mày Hoắc Long Hanh càng nhíu chặt.
“Ba.” Hoắc Chiêu Lâm đi lên phía trước chào hỏi một tiếng liền không nói nữa, chỉ chờ Hoắc Long Hanh ra câu hỏi.
Hoắc Long Hanh mắt lạnh nhìn về phía anh, trầm giọng hỏi: “Đến cùng là chuyện gì xảy ra, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, chả lẽ trước đó con lại không biết gì?”
“Dự án mới từ đầu đến cuối đều do con phụ trách, trước đó cũng không xảy ra bất thường. Là con sơ sót, hiện nay vẫn đang điều tra, trong thời gian ngắn nhất sẽ cho ba và các vị cổ đông một câu trả lời..” Cái trò giải thích hứa hẹn này hôm nay anh đã kinh qua vô số lần, dường như đã chết lặng, tâm trạng nhưng cũng không có gì không ổn, cuối cùng có tìm ra kết quả hay không cũng không còn quan trọng nữa, có lẽ mọi người cuối cùng cũng chỉ muốn truy xét rồi xử lý mà thôi.
“Thời gian ngắn nhất là mấy ngày?”
“Ba ngày, trong vòng ba ngày con sẽ đưa ra báo cáo điều tra, nếu không con sẽ từ chức.”
“Chú ba nói vậy có phải quá nhẹ nhàng rồi không, chú từ chức, vậy tổn thất của công ty ai tới đền?” Hoắc Chiêu Càn có chút hùng hổ doạ người, hiển nhiên là không hài lòng với đáp án của Hoắc Chiêu Lâm.
Hoắc Chiêu Lâm lạnh nhạt nói: “Ai bán lợi ích công ty thì người đó phải đền, tìm được người rồi thì đương nhiên cứ xử lí theo pháp luật.”
“Không tìm được thì sao?”
“Tôi thân là người quản lý chuyên ngành đương nhiên phải chịu trách nhiệm trước hết, anh cả cũng là phó chủ tịch kiêm người đại diện chủ tịch cũng có tránh nhiệm, chúng ta cùng nhau bồi thường là được.”
Hoắc Chiêu Càn bị mất mặt còn muốn nói chuyện với Hoắc Chiêu Lâm nhưng anh không để ý đến gã, anh chỉ nói với Hoắc Long Hanh: “Ba không cần quá lo lắng, tình huống thực tế thật ra cũng không tệ như vậy,