Xuân Linh thấy Đàm ma ma được đưa lên trong lòng hơi chột dạ nhưng vì tính mạng nàng ta không thể không làm như vậy.
“ Lão nô tham kiến Vương gia, vương phi vạn an!” Đàm ma ma không hổ là lão ma ma không hề nao núng vẫn rất quy củ trước mặt nàng.
“ Đàm ma ma có biết ta gọi ma ma ra đây để làm gì không?” Hứa Quân Dao bình tĩnh hỏi, Mạc Ảnh Quân bên cạnh không hề có ý nhúng tay dù sao cũng là người của nàng đây là mặt mũi của thê tử hắn.
“ Hồi vương phi lão nô không biết.” Đàm ma ma quy củ nói.
“ Ma ma không tò mò tại sao ngươi bị vương gia bắt nhốt mấy ngày nay chứ?” Hứa Quân Dao nhếch môi hỏi bà.
“ Hồi vương phi lão nô là nô tài chủ tử nói nô tài sai thì chính là sai, bảo chết thì phải chết lão nô không có gì tò mò hết.” Bà quỳ ở đó bình tĩnh trả lời.
“ Thật là trung bộc nhưng ma ma bà là người của ta lại khẳng khái nhận vương gia là chủ tử như vậy ma ma và Xuân Linh rất giống nhau đấy.
Ma ma biết chuyện của Xuân Linh chứ?” Hứa Quân Dao ánh mắt không chút gợn sóng nhìn bà.
“ Hồi vương phi lão nô cũng có nghe nói qua.” Thái độ bình tĩnh của Đàm ma ma khiến Hứa Quân Dao khâm phục người ở thời đại này đúng thật thâm sâu khó lường.
Đàm ma ma có chút khựng lại bà biết mình đã quá nhanh miệng….
“ Ma ma biết bao nhiêu.”
“ Hồi vương phi lão nô chỉ biết nha đầu Xuân Linh không biết tốt xấu chọc giận vương gia nên bị nhốt lại.” Đàm ma ma vẫn rất bình tĩnh nhưng Xuân Linh thì không như thế….
“ Là ma ma, ma ma đã nói với ta vương phi sẽ có những lúc bất tiện vương gia đang lúc tuổi trẻ khí huyết cương giương làm sao nhịn được, là bà xúi giục ta nên ta mới làm bậy.
Vương phi là bà ta…” Xuân Linh la hét còn muốn nhào tới chỗ bà.
“ Giữ nàng lại, Đàm ma ma khi bản phi đi đã dặn dò bà mấy nha đầu bà phải để ý nhưng bà lại để Xuân Linh phạm lỗi đấy là cái sai thứ nhất của bà.
Cái sai thứ hai như Xuân Linh vừa nói bà có nhận không?” Hứa Quân Dao lạnh lùng nói, Đàm ma ma nghe nàng xưng bản phi trong lòng biết ải này khó qua rồi kế hoạch của bà cũng tan tành rồi chỉ mong con gái bình an.
“ Không quản mấy nha đầu tốt là lỗi của lão nô nhưng những gì Xuân Linh cô nương nói lão nô không thể nhận.
Lão nô chỉ nói với cô ấy vương phi đang trong lúc bất tiện, vương gia nhất định không thoải mái nên là phải cẩn thận mọi chuyện trách làm người phật ý, Xuân Linh cô nương là tâm tư bất chính nên mới suy nghĩ sai lệch việc lòng người lão nô không thể quản.” Đàm ma ma đã dần bào mòn bình tĩnh nhưng vẫn trật tự nói.
Xuân Linh bên kia bị bịt miệng không nói nên lời chỉ trừng mắt giãy giụa.
“ Đúng lòng người không thể quản, xưa nay nô bộc không thể tìm hiểu chuyện của chủ tử nhưng bà năm lần bảy lượt nghe lén chuyện trong phòng của bản phi và vương gia đây là lỗi thứ hai của bà!” Hứa Quân Dao vẽ một vòng trên miệng chén trà tiếp tục nói.
Đàm ma ma mắt có chút loé lên hoá ra nàng đều biết, bà nhắm mắt không nói gì nữa vì bà biết trước mặt không phải tiểu cô nương mà bà có thể qua mắt trước kia nữa rồi.
“ Những chuyện bà làm có lẽ là để dọn đường cho ai đó đi.” Kích động người bên cạnh nàng làm loạn để Mạc Ảnh Quân thấy nàng chua ngoa người kia ngư ông đắc lợi.
Đàm ma ma nội tâm chấn động nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
“ Vương phi nói gì lão nô không hiểu.”
“ Vậy thì để người khác nói cho ngươi hiểu đi!” Hứa Quân Dao nhìn Mạc Ảnh Quân hắn hiểu ý nàng cho người lên, Đàm ma ma bắt đầu hoảng loạn chẳng lẽ nàng biết không thể nào.
“ Thảo dân tham kiến Vương gia, vương phi!” Người kia là một lão nông dân một bên chân bất tiện, bị khí thế của Mạc Ảnh Quân dọa sợ run rẩy quỳ thấp đầu hành lễ.
Đàm ma ma thấy ông ta thì trừng mắt sợ hãi….
“ Cha sao người ở đây! Cha đã làm sai chuyện gì? Vương phi, vương gia cha ta thân thể không tiện lại không biết tốt xấu nếu có làm sai lòng người khai ân! ” Người lên tiếng là Xuân Hiên, nàng chạy lại ôm ông lão rồi tập đầu quỳ xin.
“ Xuân Hiên ta chỉ hỏi cha ngươi đôi chút thôi, ngươi tên gì? Ở đâu!” Hứa Quân Dao trấn an nàng rồi nhẹ nhàng hỏi.
“ Thảo dân là Trương Nhị ở thôn Hải Hoà, Vũ Châu là cha của nha đầu Trương Hiên này.” Ông lão vẫn không giám ngẩng đầu, Trương Hiên sau khi vào phủ đã đổi thành Xuân Hiên.
“ Ngươi nhìn xem có quen phụ nhân bên trái không!”
Lão Trương vừa nhìn thấy bà liền giật mình, lão đương nhiên biết bà là ai.
Bà là thê tử trước đó của ông sau này bà đi làm thuê cho người ta thì biệt tăm, năm đó ông lên rừng bắt thú bị thương ở chân bị bà ghét bỏ sau khi sinh con gái đầu lòng liền mất tăm, mười mấy năm không gặp ông còn nghĩ bà đã không còn nữa rồi.
“ Vương phi đang hỏi ông sao không trả lời.” Miên Miên thấy ông không trả lời liền nói.
“ Bẩm Vương phi thảo dân biết bà ấy, bà ấy là thê tử trước đó của thảo dân nhưng đã mười mấy năm không gặp lại rồi!” Trương lão bị dọa run run nói.
“ Đàm ma ma bà không phải trước khi gả cho Toàn tổng quản nói là quả phụ sao, phu quân ngươi vẫn sống đây sao?” Hứa Quân Dao nói tiếp.
“ Ông ta nói bậy lão nô căn bản không quen biết lão! Vương phi minh giám.”
“ Vương phi thảo dân không nói bậy người thôn thảo dân đều có thể làm chứng!” Ông ta sợ bị phạm tội nên liền đem hết chuyện của hai người kể ra bao gồm chuyện con gái đầu lòng và bà bỏ đi.
Đàm ma ma ngã ngồi xuống nhìn Xuân Hiên mong có thể được con gái tha thứ, bà ta đúng là cố tình để Xuân Linh làm loạn để dọn đường cho