“ Vậy có được không?” Hứa Quân Dao nghi ngờ có thể để Mạc Ảnh Quân đeo theo bên người chắc chắn là đồ không tầm thường.
Nàng kỳ nghệ không kém nhưng mà đối với cao thủ cổ đại nàng không có tự tin.
“ Nương tử đừng áp lực quá tuỳ ý chút là được.”
Cuối cùng dưới sự cổ vũ của Mạc Ảnh Quân, Hứa Quân Dao mạnh dạn lên đấu cờ.
Hứa Quân Dao tháo mặt nạ đây là sự tôn trọng dành cho đối thủ.
Mọi người đều bất ngờ vì nàng không hề bị khí chất của người trước mặt làm lép vế mà ngược lại hai người lại rất hoà hợp tạo thành cảnh vui ý đẹp.
Miếng ngọc bội kia không chỉ làm cho nam nhân thanh nhã đối diện Hứa Quân Dao bất ngờ mà mấy người trên lầu cao gần đó cũng há hốc miệng.
“ Trác thế tử huynh tát ta một cái mau lên….a…đau con mẹ nó không phải mơ! Nữ nhân kia là Thời Quân Dao!” Lục bào nam tử mắt mở to cằm như muốn rớt xuống không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt mình.
“ Chương Ngự thu con mắt của ngươi lại một chút đi để Thần vương nhìn thấy coi chừng móc mắt ngươi ra!” Trác thế tử bên cạnh lại bình tĩnh hơn hôm trước ở phủ Ngũ Hầu hắn đã thấy nàng một lần.
Chương Ngự là tam công tử của Chương thị lang lại bộ hôm nay có tâm trạng rủ Trác Tư Hành thế tử phủ Trác Bác Hầu đi xem Đường Thanh Nguyên thi cờ không biết năm nay có ai thắng không vậy mà lại thấy một màn này.
“ Không nghĩ tới Thần vương lại có thể bỏ ra khối ngọc bội kia thật tiếc thua chắc rồi!” Chương Ngự tiếc nuối nói.
Khối ngọc bội đó là gì chứ nó chính là đặc chưng cho thân phận của Thần vương đó, chính là tiên đế ngự ban trong ngày phong vương cho Mạc Ảnh Quân.
Vậy mà lại bỏ ra cho tài nữ ba không, không sắc, không tài, không đức là nàng chơi đùa có phí không chứ.
Giang Thư Mặc ở một bên cười nhếch môi nói: “ Còn chưa chắc đâu!”
Trác Tư Hành nhìn qua Giang Thư Mặc rồi nhìn xuống nàng hơi nhướng mày nói: “ Nếu nàng mà thắng, Giang huynh đoán xem Thất vương gia liệu có cảm tưởng gì?”
Giang Thư Mặc cười nói: “ Chắc sẽ hối hận muốn chết!”
Bên dưới đấu cờ cũng đã bắt đầu…
“ Tại hạ Đường Thanh Nguyên xin thỉnh giáo phu nhân.”
“Đường Thanh Nguyên!” Hứa Quân Dao lẩm bẩm đệ nhất công tử kinh thành, không phải chứ vậy nàng còn mong thắng thế nào chứ.
Đường Thanh Nguyên là cháu trai ruột của Thanh Hy tiên sinh người đứng đầu học viện Ly Sơn.
Đệ tử xuất thân từ học viện Ly Sơn rất nhiều người đều làm quan lớn trong triều, đệ tử đơn giản đã vậy rồi chứ đừng nói đến vị đệ nhất công tử này.
Hứa Quân Dao không khỏi do dự nhìn về Mạc Ảnh Quân, hắn cũng đang nhìn nàng ánh mắt tin tưởng tuyệt đối.
“ Ta là Thời Quân Dao xin thỉnh giáo công tử!”
Đường Thanh Nguyên bắt đầu trước động tác ưu nhã đặt xuống một quân cờ trắng, sau đó Hứa Quân Dao cũng dơ tay lên hạ xuống một quân cờ ngay bên cạnh.
Hai người giao đấu khoảng chừng hơn 10 nước cờ không phân thắng bại nhưng trong mắt mọi người Đường Thanh Nguyên bây giờ đang chiếm thế thượng phong vị phu nhân xinh đẹp kia không có cơ hội thắng.
Ngay cả Đường Thanh Nguyên cũng thấy vậy, Đường Thanh Nguyên hơi tò mò cách nàng đánh cờ hoàn toàn là tay mơ nhưng nhìn thái độ mỗi nước đều rất cẩn thận hạ xuống là mình không nhận ra sơ hở hay là nàng giả vờ cao thâm đây.
Nàng cũng không giống cao thâm khiến người khác không thể nhìn ra đi.
Chưa tới một khắc sau Đường Thanh Nguyên không tin nổi nhìn thế trận trên bàn cờ thay đổi, ánh mắt hắn loé lên sau đó liền cong môi cười trước giờ ngoại trừ tổ phụ chưa từng có người có thể khiến hắn thua từ nước đầu tiên mà hắn không biết.
“ Tại hạ thua rồi!” Đường Thanh Nguyên biết dù có tiếp tục hạ cờ thì cũng sẽ không thắng được nữa nên nhận thua.
Hứa Quân Dao vui vẻ nói: “ Đường công tử nương tay rồi!”
Nàng quay đầu hướng Mạc Ảnh Quân cười tươi cầm miếng ngọc bội trên bàn chạy về phía hắn.
“ Mạc Ảnh Quân ta thắng rồi, ta thắng rồi!”
Mạc Ảnh Quân bất ngờ bị nàng nhào vào người hắn vòng tay ôm lấy nữ nhân đang vui vẻ tới quên luôn xấu hổ ôm chặt cổ hắn.
“ Ta thắng rồi, thấy không Mạc Ảnh Quân ta thắng rồi!” Nàng buông hắn ra chống tay lên vai hắn nói.
Miệng cười tươi tắn, mắt cong cong như lưỡi trăng non Mạc Ảnh Quân nghĩ hoa đào tháng ba cũng không đẹp bằng nụ cười của nương tử nhà hắn bây giờ đâu.
“ Ta thấy rồi, nương tử thật lợi hại!” Mạc Ảnh Quân đưa tay chạm nhẹ mũi nàng.
Đường Thanh Nguyên đã tới gần thấy cảnh này liền ho hai tiếng: “ Khụ…khụ!”
Hứa Quân Dao lúc này mới từ cơn hào hứng đi qua nhanh chóng rời khỏi vòng tay Mạc Ảnh Quân xấu hổ tới mặt đỏ bừng, liếc xéo nam nhân đang cười yêu nghiệt ở bên cạnh, mọi người lại hiểu nhầm thành đôi vợ chồng nhỏ này đang liếc mắt đưa tình.
“ Đây là phần thưởng của phu nhân, kỳ nghệ của phu nhân Thanh Nguyên tự thẹn không bằng, không biết phu nhân đã theo học vị cao nhân nào?” Đường Thanh Nguyên đưa cho nàng một tấm bái thiếp cùng một tấm lệnh bài trên đó chỉ có một chữ Ly là ký hiệu của học viện Ly Sơn.
“ Ta chỉ là tuỳ tiện học một chút thôi, trước đó cũng được ngoại tổ phụ chỉ điểm đôi chút!” Hứa Quân Dao ê miệng nguyên chủ trước kia cũng được ngoại tổ phụ chỉ điểm nhưng nguyên chủ chẳng những không học được còn suýt chọc ông tức giận.
“ Ra là vậy, tại hạ cáo từ.” Đây là năm đầu tiên Đường Thanh Nguyên rời đi sớm như vậy nhưng mà đã hoàn thành nhiệm vụ tổ phụ giao phó rồi.
“ Vậy mà nàng thực sự có thể thắng!” Chương Ngự không thể tin nổi nói.
“ Thú vị, Thất vương gia lỗ nặng rồi.”
Câu nói châm chọc của Giang Thư Mặc rơi toàn bộ vào tai của người ở phòng bên, Mạc Phong Tức nắm chặt ly rượu trong tay ánh mắt u ám.
Bộ dáng cười