Trong xe ngựa Hứa Quân Dao nhìn Mạc Ảnh Quân mấy lần kiểu muốn nói lại thôi, muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu như thế nào.
“ Do dự như vậy khó nói lắm sao?” Mạc Ảnh Quân lên tiếng hỏi, khó sử tới vậy?
“ Ngươi và Giang Song Song có gì không vậy?” Hứa Quân Dao không chọn được câu nào hợp lý hơn liền hỏi như vậy, Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày mặt đầy vô tội nhìn nàng.
“ Ta và nàng thì có thể có cái gì? Sao lại hỏi cái này?” Hắn còn tưởng nàng sẽ nói chuyện Giang Thư Mặc chứ.
“ Hừm…ta và nàng chưa từng có xung đột nhưng ta có loại cảm giác mỗi lần gặp nàng ánh mắt nàng đều hận muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, hơn nữa….” Hứa Quân Dao bĩu môi nói sau đó đột nhiên dừng lại híp mắt quay qua nhìn hắn.
Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn gương mặt đang sáp lại gần kia tò mò nàng sẽ nói cái gì.
Hứa Quân Dao dừng lại khi cách khuôn mặt hắn khoảng 3cm nheo mắt lại.
“ Hơn nữa lúc nàng ta nhìn chàng tình ý đến ta cảm động đây nè, chỉ thiếu nước không nhảy tới ôm chàng thôi.
Còn nói hai người không có gì…”
Hứa Quân Dao bĩu môi khi nàng lùi người thì hắn bỗng đưa tay vòng qua eo nàng, cả người bị kéo lại gần hắn…
“ Nương tử, nàng để ý như vậy là ghen sao?” Nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy khiêu chiến mọi năng lực giác quan của nàng, nam nhân này thực sự quá đẹp nàng chống đỡ không nổi.
“ Còn..còn lâu mới có!” Hứa Quân Dao lắp bắp, uốn éo muốn tránh nhưng tay xiết eo nàng dùng lực rất lớn nàng tránh không được.
Nàng không nhìn hắn nữa nàng sợ sẽ sàm sỡ người ta mất…
“ Nương tử nàng là chính phi của ta có ghen cũng không sao, ta rất thích bộ dạng tra hỏi vừa nãy của nàng!”
Giọng Mạc Ảnh Quân rất nghiêm túc khiến Hứa Quân Dao đỏ mặt, nhưng câu sau của hắn khiến nàng cứng đờ người…
“ Giang Thư Mặc không nhận ra nàng!”
Hứa Quân Dao gượng cười, trong đầu suy nghĩ một vòng.
“ A…còn không phải lúc đó ta đeo nạng che mặt sao, ta đã là người có phu quân đâu thể cứ phơi mặt ra ngoài được đúng không? Chàng mau buông ta ra đi tới nơi rồi…”
Mạc Ảnh Quân cũng không làm khó nàng nữa buông tay để nàng như ma đuổi ra khỏi xe.
“ Chúng ta không về phủ sao?” Hứa Quân Dao thấy trước mặt là Thượng Xuân Cư liền hỏi, Mạc Ảnh Quân nghe nàng nói chúng ta liền cong môi…
“ Hôm nay chúng ta ở ngoài, tối ta sẽ dẫn nàng đi xem lễ hội sau đó sẽ trở về.”
“ Lễ hội gì vậy?” Nàng theo hắn vào trong nghe thấy lễ hội liền hứng trí hỏi.
“ Hôm nay là thất tịch nên sẽ rất náo nhiệt, nàng quên sao?” Mạc Ảnh Quân đáp.
“ Ồ, ta đúng là quên mất dạo này nhiều chuyện xảy ra quá.” Hứa Quân Dao có chút mong chờ không biết thất tịch ở cổ đại sẽ như nào nhỉ?
Hai người vẫn lên căn phòng lần trước, đãi ngộ này Hứa Quân Dao rất thích đồ ăn ở đây cũng rất ngon.
Một canh giờ sau trời cũng đã nhá nhem tối hắn dẫn nàng hoà mình vào ngọ môn tấp nập, lễ Thất tịch là ngày lành dành cho tình yêu đôi lứa rất nhiều công tử cô nương hẹn gặp nhau vì ngày này họ được tự do ra ngoài, cũng có những người muốn tìm được lương duyên tốt trong ngày hôm nay.
Dung mạo của Mạc Ảnh Quân quá xuất sắc nên thu hút rất nhiều ánh mắt của mấy vị cô nương xung quanh, Hứa Quân Dao cũng được mấy vị công tử thế gia để ý.
Quá nhiều ánh mắt làm Hứa Quân Dao không được tự nhiên, nàng thấy họ đều đeo mặt nạ nên cũng muốn mua một cái nàng đi vào một quầy chọn hai cái.
“ Mau lên….” Có mấy cô nương ở gần đó xô đẩy nhau lại gần Mạc Ảnh Quân, có một cô nương lớn gan trực tiếp bước lên trước….
“ Công tử không biết người đã có bạn cùng thả hoa đăng chưa?” Nàng ta nói xong cả mặt đều đỏ bừng lên.
“ Có chuyện gì vậy?” Mạc Ảnh Quân chưa kịp trả lời thì Hứa Quân Dao đã quay lại nhìn hắn rồi nhìn vị cô nương kia hỏi…
“ Không có gì đi thôi?” Hắn nắm tay nàng bước đi thay cho câu trả lời cho câu hỏi kia.
“ Tiếc thật nhưng hai người họ quả thật rất xứng đôi.”
“ Đúng vậy xem kìa ánh mắt bị công tử đó chưa từng rời khỏi nàng!” Mấy vị cô nương kia tiếc nuối rời đi.
Hai người đeo mặt nạ lên nắm tay nhau hoà nhập vào dòng người náo nhiệt, Hứa Quân Dao mỗi thứ đều cảm thấy mới mẻ nhìn thấy trò chơi liền muốn tham gia.
Ban đêm đèn rực rỡ mới lên, hai bên đường phố treo đầy đèn lồ ng đủ loại kiểu dáng hoặc mộc mạc hoặc tinh xảo hoa lệ.
Trên đường, mọi người tốp năm tốp ba bước chậm vui cười, Hứa Quân Dao cúi đầu nhìn nơi hai người nắm tay cũng không biết là cảm giác gì nhưng lại không buông tay, mặc dù khắp nơi đều là đèn lồ ng nhưng rốt cuộc không sáng sủa như ban ngày.
Phi tiêu, bắn cung, ném tên đều tham gia một lượt nhưng vận khí của nàng không tốt lắm nên không thắng lần nào nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, nàng không thắng nhưng Mạc Ảnh Quân lại khác mỗi lần tham gia đều đem phần thưởng đưa cho nàng, hắn sợ nàng buồn nên mới chơi chứ mấy trò này trước kia hắn nhìn cũng không thèm nhìn.
Hứa Quân Dao kéo hắn ra khỏi chỗ bắn tên: “ Nếu chàng còn tiếp tục thắng nữa lão bản đó sẽ hận ta chết mất!” Dù ý trách móc nhưng lại cười rất vui vẻ.
Mạc Ảnh Quân cười cười kéo nàng sát gần mình che chở trong lòng, chỉ cần nàng vui bọn họ ra sao không quan trọng.
Người đi đường nhìn nam tử anh tuấn nổi bật trong mắt chỉ có duy nhất nữ tử mảnh mai yểu điệu trong lòng, ôn nhu dịu