Vừa dứt lời, ngoài kiệu liễn lập tức có tiếng đao kiếm cói tai va chạm vang lên, tiếng đao kiếm dần tới gần, Chu Tước để lại một câu, “Phu nhân, nhớ ở yên trong này đừng ra, bên ngoài rất nguy hiểm.
”
Lúc sau, nàng ấy cũng gia nhập vào cuộc chiến phía ngoài, nhưng vì có sự phân phó của Bùi Vân Khiêm, Chu Tước trước sau như một bảo vệ kiệu không rời nửa bước.
Nghe tiếng đao kiếm va chạm không ngừng, sắc môi Thẩm Xu dần trở nên trắng bệch, trên mặt cũng không có nửa phần huyết sắc, ngón tay run rẩy nắm chặt chuỷ thủ trong tay.
Đây là lần thứ hai nàng cảm thấy mình trói gà không chặt kéo chân Bùi Vân Khiêm.
Lần này Phùng Thái hậu trù tính đã lâu, sợ rằng đã điều toàn bộ thị vệ của Sở Kinh thành tới bao vây trừ khử Bùi Vân Khiêm, mà binh lực trong tay hắn đa số đều đóng tại Tây Sơn, trong phủ chỉ có ám vệ ngày thường huấn luyện, tuy rằng ám vệ có khả năng lấy một địch mười, nhưng kẻ địch đông hơn, Phùng Thái hậu lại mang quyết tâm cá chết ráchh lưới, chắc hẳn phải đánh một trận rất khó.
Bên ngoài đánh tới mức khí thế hừng hực, Thẩm Xu ló đầu ra nhìn ngoài cửa sổ, Phùng Thái hậu cho người tới bắt nàng, đơn giản là muốn giữ lại tính mạng của nàng rồi lợi dụng nó, đợi tới lúc hai bên thế lực ngang nhau, dùng nàng để uy hiếp Bùi Vân Khiêm đạt được mục đích.
Nghĩ vậy, lông mi Thẩm Xu khẽ run, đáy mắt lạnh lẽo.
Tay nàng nắm chặt chuỷ thủ, bất kể kế hoạch của Phùng Thái hậu như thế nào, nàng không thể trở thành trói buộc của Bùi Vân Khiêm một lần nữa.
Thẩm Xu ngồi ngay ngắn trong kiệu, nàng điều chỉnh hô hấp cẩn thân chú ý nhất cử nhất động bên ngoài, ép buộc bản thân phải bình tĩnh.
Nhưng chưa tới một nén nhang, Thẩm Xu phát giác ra cái gì đó không đúng, người ngoài cửa xuống tay trí mạng, nếu như chỉ vì dùng nàng để uy hiếp Bùi Vân Khiêm, tất nhiên sẽ không làm thương tổn tới nàng, sao lại như thế chứ?
Mà lúc này, trong Thái Miếu sớm đã máu chảy thành sông, người của Phùng Thái hậu bị Bùi Vân Khiêm và Tần Tuần ép tới cửa đại điện, tàn binh bại tướng của Phùng Thái hậu vẫn còn giằng co với chúng ám vệ phía sau Bùi Vân Khiêm.
“Bùi Vân Khiêm, đồ loạn thần tặc tử nhà ngươi, lạm sátt kẻ vô tội hoạ loạn triều cương, dĩ hạ phạm thượng, mưu đồ làm loạn, hôm nay ai gia phải thay trời hành đạo! Ngoài cửa chính là cấm vệ quân của ai gia, ngươi còn không mau thu tay chịu trói.
”
Nghe vậy, đáy mắt Bùi Vân Khiêm xẹt qua một tia trào phúng, giơ tay lau vết máu trên chuôi kiếm, vẻ mặt lạnh lẽo, hắn cười khẽ một tiếng, “Hoạ loạn triều cương bổn tướng quân không dám nhận.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm chậm rãi ngước mắt, tầm mắt lạnh lẽo trước sau như một dừng trên người Phùng Thái hậu, khoé môi nhếch lên cười lạnh lẽo đáng sợ, “Cấm vệ quân?”
Bùi Vân Khiêm suy tư một lúc rồi ‘à’ một tiếng, vẻ mặt mang theo ba phần ý cười, không mặn không nhạt nói, “1081 người, bổn tướng quân có giết thiếu ai không?”
Nghe vậy, Phùng Thái hậu đờ người trong chốc lát, sắc mặt lập tức thay đổi, khó tin nhìn Bùi Vân Khiêm, tay cầm kiếm cũng run rẩy.
“Người đâu, bắn tên! Giết hắn cho ta!”
Bùi Vân Khiêm không kiên nhẫn nhíu mày, khẽ xoa ngón tay dưới ống tay áo, không chút để ý nói, “Đừng kêu nữa, mấy cung thủ kia của bà sớm đã chết rồi.
”
“Ngươi… ngươi…”
Kế hoạch của bà ta không có kẽ hở, Bùi Vân Khiêm không có khả năng chạy thoát, cục diện hiện tại chỉ có một khả năng duy nhất.
Có người tiết lộ kế hoạch của bà ta.
Bà ta không nghĩ tới, người thân cận bên cạnh bà ta vậy mà lại có người Bùi Vân Khiêm sắp xếp!
Nghĩ vậy, Phùng Thái hậu siết chặt ống tay áo, đáy mắt tràn đấy sát khí âm độc, hận không thể tìm ra người tiết lộ bí mật ngay tức khắc, lột da rút gân, băm thây vạn đoạn, vậy mới có thể trút mối hận trong lòng.
“Thái Hậu nương nương còn đợi cái gì?”
Đáy mắt Bùi Vân Khiêm lạnh lẽo, khoé miệng xẹt qua nụ cười trào phúng không chút che giấu, “Chờ huynh trưởng tốt của bà mang theo mấy người vô dụng tới cứu sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Phùng Thái hậu trắng bệch thêm mấy phần, phấn son bao nhiêu cũng không thể che đậy được sự xanh mét của bà ta giờ phút này.
Mà Thẩm Diên và Thẩm Đình sau lưng bà ta cũng đã sợ hãi tới trắng mặt, hai chân run rẩy, tay áo siết chặt, cảm xúc trên mắt không thể che đậy nổi.
“Bùi… Bùi tướng quân, chẳng… chẳng lẽ ngươi dám hành thích vua sao?”
Thẩm Đình nói lời này cũng đang vô cùng sợ hãi, một câu phải mấy lần mới nói được hoàn chỉnh.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm nhịn không được cười nhạo thành tiếng, quả nhiên không phải người Thẩm gia.
Tiên đế dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gây dựng Bắc Lâm loạn thế kiêu hùng, người trong cung kia còn nằm gai nếm mật tâm tư thâm trầm đến đáng sợ.
Lại nhìn đương kim bệ hạ này mà xem, hoang dâm vô đạo nhát như chuột nhắt, cắt đất hoà thân thì không nói làm gì, nếu như không cò Bùi Vân Khiêm nắm giữ triều chính, thiên hạ Bắc Lâm sợ là đã bại trong tay Thẩm Đình rồi.
“Bệ hạ sợ sao?”
Khoé miệng Bùi Vân Khiêm như cười như không, hắn nhướn mày, đáy mắt tràn ngập hàn ý.
“Trẫm… trẫm sợ cái gì chứ, Bùi Vân Khiêm ngươi dĩ hạ phạm thượng không sợ bị thế nhân phỉ nhổ sao?”
Nghe vậy, ý cười trên môi Bùi Vân