Nói đến Dĩnh Xuyên, ở tiền triều, tuyệt đối là một vùng đất trù phú.
Nó thuộc về Trung Kinh, núi cao nước trong, đồng cỏ phì nhiêu đến
ngàn dặm, truyền thuyết nói rằng từng có nhiều loài chim may mắn như
phượng hoàng, khổng tước giáng xuống đây tụ tập, có thể nói đây là một
nơi cực kỳ lý tưởng.
Đương nhiên, đó là trước kia.
Mà tình hình thực tế hiện nay là: Đại Tề bắc có Hung Nô, đông có
Tiên Bi, Trung Kinh đã bị ăn sạch hơn phân nửa, mà Dĩnh Xuyên, lại biến
thành biên giới. Đừng nói là chim may mắn, chim sẻ còn không thèm đậu
nữa là.
Tiêu Lan lại có tự là Dĩnh Âm, là tên một trong sáu huyện của Dĩnh
Xuyên, dân chạy nạn quá nhiều, còn không bao nhiêu người, lại rất nghèo, lúc chiến tranh còn phải dựa vào lương thực tiền bạc trợ cấp của triều
đình, không biết đến lúc đó, Tiêu Lan và dân chúng, đến cùng là ai ăn
ai.
Dưới tình hình như vậy, bên trong Hầu phủ, bọn hạ nhân chuẩn bị hành trang lên đường, hận không thể đem cả phủ đệ dời thẳng qua.
Doãn đại nương nhanh tay nhanh chân chỉ huy mấy nô bộc gỡ kim trướng màu đỏ trên giường xuống, buồn rầu nói với Diên Mi: “Đáng tiếc là không có cách nào mang cái giường này đi, đến lúc đó chỉ sợ phu nhân phải
chịu ủy khuất mấy ngày rồi, đến nơi, bà già này sẽ lập tức đi tìm thợ
thủ công tốt nhất làm cho ngài cái mới”
Vốn Diên Mi cũng không thích cái giường kia, nàng quét mắt một vòng không nói lời nào.
Doãn đại nương thu thập cẩn thận, cơ hồ đem theo toàn bộ, biết thì
nói Tiêu Lan sẽ đi Dĩnh Xuyên một thời gian, không biết còn tưởng bọn họ một đi không trở lại.
Ngày đó tuy Hoắc thị nói là lúc rời đi không cần đến chỗ bà, nhưng
trước khi đi Tiêu Lan vẫn mang Diên Mi đi đến Tê Hà Tự một chuyến.
Hoắc thị không cho bọn họ vào phòng, chỉ có Liên cô đi ra nói: “Phu
nhân dặn Hầu gia đi đường bảo trọng, lần này đi xa, bà sẽ ở trong này,
ngày ngày chờ Hầu gia bình an trở về.”
Tiêu Lan kéo Diên Mi dập đầu ba cái.
Lúc đi, đến cùng thì Liên cô vẫn không đành lòng, lặng lẽ giữ chặt
hắn nói: “Phu nhân sợ gặp Hầu gia thì nhịn không được sẽ rơi lệ, sáng
sớm đã nhốt bản thân trong thiện phòng, thực ra trong lòng bà so với
người khác càng không nỡ.”
Tiêu Lan cười cười: “Ta hiểu mẫu thân khổ tâm.”
- - Bà là muốn giữ lại mặt này, cho đến khi Tiêu Lan có thể thật sự
làm chủ Kim Lăng, mới bằng lòng nhìn hắn. Nếu không, cho dù Tiêu Lan mất mạng, hóa thành quỷ hồn, vẫn không thể được mẫu thân nhìn nhận.
Liên cô rơi lệ, tự mình tiễn bọn họ đi.
Đến hôm khởi hành, xe ngựa xếp thành một hàng dài, người Phó gia đến đưa, không tránh khỏi lại một phen nước mắt giàn dụa.
Đêm đầu tiên, Phó phu nhân trở mình trằn trọc, Phó Tế an ủi bà:“Nàng cũng đừng lo lắng nhiều, ta thấy Hầu gia là người thỏa đáng, hôm
lại mặt nhìn Mi Mi rất tốt.”
”Bồi ngài uống bàn rượu liền thoả đáng!”, trong lòng Phó phu nhân
đang rối bời, tức giận nói, “Địa phương kia suốt ngày có đánh trận, nhỡ
có chuyện gì phát sinh thì sao? Ông cũng không biết đau lòng!”
Trong lòng Phó Tế tự nhủ sao ta lại không đau lòng? Miệng lại khuyên nhủ: “Nàng là đang hù dọa bản thân, vốn không phải đã tính rồi sao? Mi
Mi mạng lớn, khi còn bé, nàng được chúng ta nhặt về, đứa bé mới sinh,
toàn thân đông lạnh đến xanh tím, chỉ còn thở một hơi, cuối cùng không
phải còn ở nhà mình sống sót sao? Nàng thả tâm về đi thôi.”
Phó phu nhân nghe ông lại nhắc tới dã đạo sĩ kia, lại hiếm khi không mắng chửi.
Vất vả cả một ngày thì được ngồi thuyền qua sông, Diên Mi không sinh ra ở Giang Nam, lên thuyền không lâu, sắc mặt liền trắng bệch, nắm thật chặt tay áo Tiêu Lan không buông, rõ ràng là có chút say sóng.
Tiêu Lan tùy ý nàng cầm lấy, lương thực nhiều, thuyền đi không mau,
đoán chừng bọn họ phải ở trên sông ba đến năm ngày, ngày hôm trước lên
thuyền đã là chạng vạng, Diên Mi ngủ mê man một đêm, buổi sáng ăn cơm
không ngon, tiếp tục choáng, đến buổi trưa, nghe thấy bên ngoài khoang
thuyền có tiếng nói chuyện thì miễn cưỡng tỉnh dậy, Tiêu Lan nhìn nàng
một cái, hỏi bên ngoài: “Chuyện gì?”
Đào Diệp vội chạy lại đáp: “Là Bạch... Bạch di nương, nàng nói nàng nấu thuốc, có thể làm cho phu nhân bớt choáng váng.”
Tiêu Lan gật đầu, “Để nàng vào.”
Sắc mặt Bạch Thiến mượt mà, bước chân nhẹ nhàng, hiển nhiên là không phải chịu đựng nỗi đau khổ của việc bị say sóng, bưng khay trong tay,
lúc đi vào có chút thẹn thùng, đem khay giơ lên cao, hành lễ nói: “Nô tỳ gặp qua Hầu gia, phu nhân.”
Tiêu Lan chỉ chỉ đồ trong tay nàng ta: “Đây là cái gì?”
Bạch Thiến nhanh chóng trả lời: “Là một phương thuốc dân gian của thiếp, cạo nhựa cây tùng nấu thuốc, có thể trị say sóng.”
Tiêu Lan bưng lại nhấp một hớp, hơi chát, lại chuyển tới mặt Diên Mi: “Uống vài ngụm thử xem?”
Diên Mi uể oải cầm lấy, uống chậm rì rì, mặt Bạch Thiến hơi hồng,
nói: “Hương vị không được tốt, bất quá phu nhân nhịn một chút, lát nữa
sẽ đỡ.”
Diên Mi ủ rủ nhắm mắt lại, Tiêu Lan cũng không lên tiếng. Không có
người nói cho nàng ta đi, Bạch Thiến liền an phận ngồi quỳ chân ở một
bên, thở đều nhẹ nhàng.
Qua gần hai khắc đồng hồ, trên mặt Diên Mi dần dần có huyết sắc,
lông mày nhíu lại cũng buông ra, hiển nhiên phương thuốc này có tác
dụng, nàng hơi ngồi thẳng lên, nhìn Bạch Thiến nói: “Cám ơn.”
Bạch Thiến vội vàng xua tay, “Đây là bổn phận của nô tỳ.”
Tiêu Lan hơi quan sát Bạch Thiến, hỏi: “Nhà của ngươi kiếm sống trên sông?”
Mặt Bạch Thiến lại đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Vâng, cha nô tỳ làm nghề
đánh cá, ca ca ở trên sông kiếm miếng cơm. Từ nhỏ nô tỳ đã đi theo bọn
họ, thường ở trên sông nước, trong nhà hay chuẩn bị chút ít quả thông
hoặc nhựa tùng, nấu thuốc thì có thể trị choáng váng. Hôm trước, lúc đi
nô tỳ nghĩ nếu ngồi thuyền, có lẽ phải dùng tới, nên đem theo một ít.”
”Ừ”, Tiêu Lan khen một câu, “Ngươi suy nghĩ chu toàn.”
Bạch Thiến được khen nên hơi ngượng ngùng, nàng ta lớn lên dịu dàng, lại hay xấu hổ nên không tự chủ được toát ra thần thái của nữ nhi, Diên Mi
kéo tay áo Tiêu Lan, bảo hắn nhìn.
Trong lòng Tiêu Lan tự nhủ nàng còn không biết xấu hổ mà đi nhìn
người khác hả? Liền nói: “Đúng lúc như vậy, ngươi đi tìm Doãn đại nương, xem còn ai thân thể bị khó chịu nữa không thì nấu thuốc cho họ uống.”
”Vâng”, lúc Bạch Thiến đứng dậy mới dám nhìn trộm Tiêu Lan một cái,
kết quả, bị ánh mắt Tiêu Lan đụng thẳng, hai má liền nóng lên, ra khoang thuyền một hồi lâu mà ngực vẫn còn nhảy thình thịch.
Ở trên sông ba ngày bốn đêm thì lên bờ, tiến vào Giang Đô, bởi vì cả đội ngũ đều mệt nhọc nên ở dịch quán nghỉ ngơi hai ngày mới tiếp tục
đi.
Lúc rời Giang Đô, dẫn đầu đoàn tùy tùng là Phùng Thiêm lại gần nhỏ
giọng bẩm báo: “Hầu gia, đằng sau có một đội người, giống như là đi theo chúng ta.”
”Cho ngừng xe”, Tiêu Lan thản nhiên nói: “Mời tới hỏi một chút.”
Xe ngựa ngừng lại, không tới một lát, Phùng Thiêm mang một thanh
niên mặc áo đuôi ngắn, thắt lưng đeo đại đao chín thước lại đây.
Tiêu Lan cũng không xuống xe, cười hỏi: “Vị anh hùng này là muốn đi đâu? Cùng đường với chúng ta sao?”
Thanh niên kia cười ha ha một tiếng, chắp tay nói: “Không dối gạt
công tử, tại hạ Trình Ung, là người Giang Đô, làm bảo tiêu vận chuyển đồ cho người ta, trước mắt giá cả kinh tế thị trường đình trệ, không có
cơm ăn, trên đường gặp được nhóm người công tử thì nghĩ muốn tìm một nơi nương tựa, làm việc kiếm sống.”
”A?” Tiêu Lan nhướn mày, “Chỗ của ta cũng không phải là nơi tùy tiện để tìm việc.”
Trình Ung: “Xin công tử yên tâm, chúng ta làm áp tải vốn là dùng mạng đổi cơm ăn, không ngại khổ, sẽ không không được việc.”
Tiêu Lan gật đầu: “Tổng cộng bao nhiêu người?”
”Tính cả ta là sáu mươi người.”, Trình Ung tay đặt lên ngực, “Ta dẫn đầu.”
”Thành”, Tiêu Lan nói: “Được anh hùng coi trọng rồi, vậy thì đi theo đoàn xe đi, có việc ta sẽ tìm ngươi.”
Trình Ung khom người thi lễ, bộ dạng nhỏ bé nhưng nhìn không giống xuất thân sơn dã.
Chờ hắn đi rồi, Phùng Thiêm chần chờ nói: “Hầu gia, người này nhìn không đơn giản, vạn nhất trên đường...”
Tiêu Lan biết hắn muốn nói gì, tùy ý nói: “Nếu bọn họ muốn cướp tiền thì lúc chúng ta không chú ý đã ra tay rồi, cần gì phải lại đây tự giới thiệu?”
Phùng Thiêm ngẫm lại thấy cũng đúng, hắn vừa tới Hầu phủ không lâu,
còn không hiểu tính cách Tiêu Lan lắm, nghe vậy thì không nói thêm, trên đường thì âm thầm để ý.
Vừa ra khỏi Giang Đô, cảnh sắc dần dần khác biệt, phía nam nhiều
nước, càng rời hướng bắc càng có nhiều núi non trùng điệp, khí nóng giảm xuống, mát mẻ nhiều hơn, tinh thần Diên Mi tốt, ngồi trong xe vừa ăn
đào vừa nhìn Tiêu Lan.
Tiêu Lan biết mình lớn lên không xấu nên trêu chọc hỏi nàng: “Đẹp mắt không?”
Diên Mi lắc lắc đầu, rõ ràng là không biết hắn đẹp ra sao, Tiêu Lan
chịu đả kích một chút, cũng không để ý, nói: “Không đẹp thì nàng còn
nhìn ta chằm chằm làm gì?”
Diên Mi ăn hết quả đào, dùng khăn ướt màu tím lau tay, lắc đầu kiểu như “Huynh không hiểu đâu“.
Lại đi gần mười ngày, cuối cùng cũng đến Dĩnh Xuyên, đầu tiên là biên thành Bộc Dương.
Thật vắng vẻ, - - Đây là cảm nhận đầu tiên khi đến Dĩnh Xuyên. Lúc
đến Bộc Dương là gần chạng vạng, cửa thành đã đóng chặt, trong ngoài
thành cũng không thấy được bao nhiêu khói bếp, Phùng Thiêm bẩm một
tiếng, hướng phía trên cổng thành hô to: “Chúng ta từ Kim Lăng đến, mở
cửa!”
Trên cổng thành lác đác vài binh sĩ, một hồi lâu mới có một người
vừa dựa vào thành vừa nói: “Kêu cái gì! Từ đâu đến? Có văn thư trình lên không?”
Phùng Thiêm tức giận, quát to: “Mở cửa! Sau khi vào thành tất có văn thư trình cho quận trưởng của các ngươi.”
Trên cổng thành không có tiếng động, sau đó có một người thò đầu
xuống nhìn, hình như là phân phó hai sĩ quan mở cửa thành, lại hét lên:“Không muốn chết thì nhanh lên! Đừng có mà lề mà lề mề.”
Phùng Thiêm hừ một tiếng, cửa thành “Kẽo kẹt” khẽ mở, xe ngựa vừa
muốn đi vào thì đúng lúc này lại nghe thấy trên cổng thành có tiếng la:
“Không hay rồi! Phía đông có người Hung Nô tới! Mau! Đóng cửa thành!
Đóng cửa thành!”
Lập tức trạm canh gác trên cổng thành vang lên loạt một âm thanh bén nhọn, xen lẫn tiếng binh sĩ kêu quát, tiếng cung tiễn, cùng lúc đó, một trận bụi đất từ hướng đông lấy tốc độ cực nhanh tập kích tới, mà cửa
thành lại phát ra một tiếng tiếng vang nặng nề, đóng chặt trước mặt họ.