Thông tin truyện Kiêu Tế

Kiêu Tế

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Sắc, HE

Lượt xem:

348

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 16210 lượt

REVIEW TRUYỆN KIÊU TẾ

 

Tác giả: Quả Mộc Tử
Thể loại: Cổ đại, cung đấu, cưới trước yêu sau, nữ chính tự kỷ - nam chính có bệnh không tiện nói rõ, HE
Độ dài: 131 chương + 5 PN
Tình trạng: Hoàn

***

Có những tình yêu chỉ cần ba giây để bắt đầu, cũng có những mối quan hệ cần thời gian bồi đắp, từ từ sâu đậm, tựa như việc gieo xuống sân nhà một hột đào, dùng kiên nhẫn để nảy mầm, dùng niềm tin để ra hoa, cuối cùng là dùng thủy chung và sự chân thành để kết quả.

Hột đào của Tiêu Lan được gieo xuống vào một ngày mùa đông lạnh giá, bên ngoài Hàm Chương điện của Thần Phi. Nàng là Phó gia tiểu thư, là thê tử được tứ hôn của chàng, dù đã có lễ nạp qua lại, thế nhưng ngày bọn họ chân chính gặp nhau cũng chính là ngày tuyết năm đó. Nàng vì một quả tuyết đào, mà ghi nhớ khuôn mặt chàng, tặng cho chàng cái danh “người tốt”, cũng cho phép chàng bước một chân vào thế giới của nàng.

Nàng là tiểu thư Phó gia thất phẩm, nổi danh “ngốc nghếch”, chàng là thế tử Đoan Vương, con trai loạn thần, vừa hay lại xứng một đôi.

Hôn nhân của bọn họ, bắt đầu là gượng ép, nhưng bởi có một trái tuyết đào mà thuận lý thành chương. Chàng nuôi trong mình chí lớn, muốn thành đại nghiệp tất phải đối mặt với hiểm nguy. Vốn cho rằng nàng không thể thấu hiểu, thế nhưng những năm tháng đó, dù là Nam Dương buốt giá, đầy rẫy hiểm nguy hay kinh thành một hồi loạn lạc, chỉ có đôi tay nhỏ bé của nàng luôn nắm lấy tay áo chàng.

Chàng là tiểu thế tử Đoan Vương, trên vai gánh trách nhiệm; là kết quả của những mối quan hệ vụng trộm, dơ bẩn. Chàng gánh trên vai nỗi hận mất nhà cùng những bí mật vốn nên được chôn giấu. Mẫu thân đối với chàng là tình thương giả dối, biểu tỷ đối với chàng là oán hận càng sâu. Chàng vốn cô đơn cho đến khi có nàng, có Mi Mi ngốc luôn nắm tay áo chàng, gọi một tiếng “Lan ca ca”.

Chàng dùng giang sơn để trả hết nợ nần, mẫu thân, biểu tỷ, hoàng đế hay thái tử, từ nay về sau cùng chàng không quan hệ. Chỉ có mình nàng, là trái tuyết đào đặt trong tim, dùng tình yêu và tính mạng để che chở, bảo vệ.

***

Nàng là Phó Diên Mi, là cô nương “ngốc” được Phó gia yêu chiều. Bởi vì một tai nạn mà bị chỉ hôn cho Dĩnh âm huyện hầu Tiêu Lan. Đối với chuyện hôn sự này, nàng vốn không để tâm lắm, dù sao nàng cũng không thích giao tiếp, thứ nàng quan tâm cũng chỉ có gia đình.

Thế nhưng, ngày đó, bên ngoài Hàm chương điện, nàng nghe nói, chàng thiếu niên tặng nàng trái tuyết đào kia chính là phu quân chưa cưới của nàng. Vì trái tuyết đào ấy, mà Diên Mi quyết định “quan tâm” tới chàng một chút, chấp nhận chàng trở thành một phần trong gia đình nàng.

Nàng dù không thích nói chuyện, nhưng kỳ thực rất thông minh, những chuyện mẫu thân dặn dò trước khi xuất giá, nàng vẫn luôn ghi nhớ, lại thêm việc đã quyết định để Tiêu Lan trở thành “người nhà” nên nàng rất nhanh tiếp nhận cuộc sống mới cùng chàng.

Tháng ngày chung đụng xóa đi những khoảng cách, bởi vì chàng là Lan ca ca của nàng, thế nên đời đời kiếp kiếp chỉ có thể là của nàng mà thôi.

Tớ cực kỳ thích nữ chính Diên Mi. Nàng là tiểu cô nương mắc bệnh tự kỷ, nên không thích giao tiếp với người khác, thế nên tất cả mọi người đều cho rằng nàng ngốc. Thế nhưng nàng có thể sắp xếp mọi việc rất gọn gàng, chỉ cần nàng muốn, tất cả những thứ lễ nghi kia đều có thể thực hiện chuẩn xác.

Nàng thích một người, sẽ đối với người đó thật tốt, sẽ luôn ở bên người đó, cùng trải qua bão tố, phong ba. Hơn nữa, Diên Mi là một tiểu cô nương vô cùng thấu tình đạt lý, người nào đối tốt với nàng, nàng luôn ghi nhớ, người nào đối xử tệ với nàng thì dù có quan hệ máu mủ nàng cũng không chấp nhận. Đối với một Diên Mi đáng yêu, biết thấu hiểu như thế, sao có thể không yêu?

Nam chính Tiêu Lan là tiểu thế tử của Đoan Vương Phủ, bởi vì Đoan vương tạo phản mà trải qua năm năm khốn khó, sau này bởi lập được công mà được phong chức Dĩnh âm hầu. Trong mắt người đời, chàng là con trai phản thần, nhưng không ai biết, phía sau đó là một câu chuyện dơ bẩn thế nào.

Chàng dùng nhiều năm, hết sức nỗ lực, mưu toan từng bước, giành lấy giang sơn để trả thù cho cái chết oan ức của phụ thân cùng tỷ tỷ; để trả mối nợ ân tình cho Thần phi, cũng là để trả lại công ơn sinh thành, dưỡng dục của mẫu thân.

Chàng đối với thê tử chưa cưới của mình không phải vừa gặp đã yêu, mà chính là sự tích tụ của những rung động biến thành khắc cốt ghi tâm. Lần đầu rung động, là khi nàng nắm tay chàng an ủi ở Tê Hà Tự, sau đó là lúc nàng chuẩn xác tìm thấy chàng giữa đám thi thể Hung Nô, là lúc nàng cắn môi đến rách, bắn mũi nỏ cứu mạng chàng. Tất cả những gì thuộc về nàng, từng chút từng chút thấm vào tim, trở thành trái tuyết đào mà chàng nâng niu, bảo vệ.

Tiêu lan là một chàng công tử lễ độ, nhã nhặn, đối với người thân còn có mấy phần nặng tình. Chàng biết rõ chuyện xưa nhiều khúc mắc, cũng biết rõ những dơ bẩn đằng sau đó, nhưng chàng chưa bao giờ oán hận hay đổ lỗi cho bất kỳ ai.

Chàng lặng lẽ làm tất cả, không vì vinh hoa phú quý, không vì danh lợi tiền tài, mà chỉ để trả nợ cho quá khứ. Có lẽ, bởi trái tim chàng quá mệt mỏi, thế nên, chàng càng thêm trân trọng tiểu cô nương luôn bên cạnh chàng kia. Dù bờ vai nàng nhỏ bé, nhưng chỉ cần chàng muốn, nàng sẽ không ngần ngại cho chàng tựa vào.

Tớ thích cách tác giả vẽ nên một Tiêu Lan, không phải kẻ máu lạnh, hung tàn, cũng không phải thiếu công như ôn nhuận mềm mại. Chàng là một Tiêu Lan nặng tình, biết phân biệt phải trái đúng sai, cũng biết cái gì cần nắm giữ, cái gì cần buông bỏ. Chàng là Lan ca ca, dùng mấy chục năm cuộc đời để đổi lấy Phó Diên Mi. Có lẽ, cuộc đời chàng, may mắn nhất là ngày đó đi qua Hàm chương điện, “tặng đi mộc đào, nhận lại quỳnh dao”.

Mặc dù truyện có yếu tố cung đấu, nhưng tình tiết không quá phức tạp, điểm sáng là các tác giả xử lý các mối quan hệ triều đình, quân thần rất hợp lý và rất “tình”. Nam nữ chính siêu kute, đọc mà cứ muốn nhũn cả tim với màn đối thoại của hai bạn trẻ.

Gia đình nữ chính cũng đáng yêu không kém, nhất là Phó nhị công tử thương muội như mạng. Truyện đọc nhẹ nhàng, ngọt mà không ngấy, cũng là một trong số ít những truyện sủng mà tớ mang não khi đọc. Nếu bạn muốn biết làm sao Dĩnh âm hầu Tiêu Lan “trồng đào” bồi thê tử thì mời nhảy hố nhé.


Bình luận truyện