Hoắc thị chỉ Tiêu Lan quát lên: "Trở lại thỉnh cầu mẫu thân ngươi? Không có cửa đâu! Ngươi quỳ ở đây cho ta! Quỳ đủ ba ngày ba đêm, lại phế tiểu tiện nhân này đi, cưới nữ nhi Thẩm gia làm hoàng hậu, mang văn võ cả triều đến đón ai gia, nếu không đừng nghĩ ai gia sẽ hồi cung cùng ngươi! Ngươi quỳ xuống cho ta, ngẫm lại mẫu thân ngươi mấy năm nay chịu tội như thế nào, đồ bất hiếu!"
Bà ta mắng xong liền muốn lao ra lôi kéo Tiêu Lan.
Liên cô vội vã ôm chân bà ta, nhỏ giọng cầu xin: "Thái hậu, hoàng thượng hoàng hậu thật vất vả mới đến một lần..."
Hoắc thị giãy hai cái không tránh ra được, lại chỉ Liên cô mắng, trong mắt đã có một chút điên loạn, nhưng ngay trong điên loạn bà cũng bắt Tiêu Lan phải thuận theo lời bà.
Tiêu Lan mím chặt môi, lẳng lặng nhìn bà ta một lát, Hoắc thị ăn mặc chỉnh tề, từ đầu đến chân tất cả đều là vật quý trọng, có Liên cô ở bên người, hầu hạ vẫn rất là thoả đáng, chỉ hơi gầy chút, sắc mặt cũng không tốt lắm, lúc mắng chửi người lại lộ vẻ điên loạn.
Tiêu Lan yên lặng, kéo Diên Mi ở trong mưa thi lễ một cái với Hoắc thị, hành hết thì xoay người ra cửa.
"Ngươi trở lại cho ta!" Hoắc thị ở phía sau gọi hắn: "Ai gia không cho ngươi đi ngươi dám đi!" Lại đá Liên cô, "Ngươi giữ lấy ai gia làm gì!"
Mưa càng rơi càng dày, bà ta nhìn thấy thân ảnh Tiêu Lan dần dần ra cửa sân.
Hoắc thị chăm chú nhìn một hồi, ngược lại cười lên, cúi đầu nói với Liên cô: "Có phải Mẫn Hành nói cho hắn biết ai gia bị bệnh hay không, hắn nhịn không được nên chạy tới? Như vậy, ai gia lại nằm vài ngày, ngươi sai Mẫn Hành nói ai gia bệnh quá nặng, hắn lại đến, ai gia không gặp hắn, liền để hắn phải ở trong mưa, hắn mới trước đây đã như vậy, lâm bệnh cũng không sao, hắn sống rất dai."
Liên cô lau lệ trên mặt: "Thái hậu mệt mỏi rồi sao? Trước vào nghỉ một lát."
Hoắc thị lại cười một trận, bà phát bệnh đã nửa canh giờ, tim đập cực nhanh, thân thể cũng run rẩy, lại nói thầm: "Hôm nay sao Mẫn Hành không tới?"
Liên cô dụ dỗ bà đi vào, Hoắc thị đau đầu, lại muốn ngủ.
Tiêu Lan cùng Diên Mi đi ra, chậm rãi đi một đoạn, người khác chẳng dám thở mạnh, Diên Mi nhớ thương thân thể hắn, thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt hắn, Tiêu Lan nắm tay nàng, dừng lại, hỏi Lưu Viện Chính: "Bệnh này của Thái hậu có chữa được không?"
"Thần cả gan", Lưu Viện Chính khom người, "Thực sự, sợ là... rất khó." Ông giương mắt, Tiêu Lan ý bảo nói tiếp, Lưu Viện Chính nói tiếp: "Mặc dù Mẫn Hành dùng thuốc, làm cho thái hậu đêm không ngủ yên, cứ thế dần dần nổi điên, thời gian lâu dài, nguyên khí hao tổn nhiều, nguy hiểm tính mạng. Nhưng là thuốc này cũng mỗi người khác nhau, nếu như không hay gặp mộng thì thuốc này không phác tác nhanh như vậy, chờ xuất hiện chứng bệnh tinh thần không rõ... muốn trị đã khó."
Huống chi thái hậu si điên rồi còn tập trung tinh thần nhớ rõ phải về cung cầm quyền, trong đầu lại có rất nhiều chuyện không bỏ được, trị như thế nào?
Tiêu Lan một hồi lâu không lên tiếng, đúng lúc Liên cô sai người trấn an Hoắc thị xong vội vã đuổi theo tới đây, thấy Tiêu Lan và Diên Mi còn đứng ở trên đường, vội nói: "Hoàng thượng..."
Tiêu Lan lắc lắc đầu, nói: "Không cần, trẫm chỉ là sang đây nhìn một chút mà thôi."
Hôm qua Liên cô đã gặp qua Lưu Viện Chính, sự tình đã biết được đại khái, quỳ xuống nói: "Đều là nô tỳ chủ quan, tội đáng chết vạn lần, thỉnh Hoàng thượng trách phạt."
Không quá nửa năm mà thôi nhưng Liên cô đã già đi không ít, Tiêu Lan tự mình đỡ bà dậy, "Ngươi chiếu cố thái hậu tận tâm, trẫm biết rõ, trẫm và hoàng hậu phải đi rồi, ngươi
cũng không cần quá tự trách."
Liên cô thấy hắn muốn đi, muốn giúp Hoắc thị nói vài lời lời hữu ích nhưng Tiêu Lan đã khoát khoát tay, ý bảo nàng không cần phải nói nữa.
Lúc trở về, Tiêu Lan một đường trầm mặc, tới gần cửa cung, hắn nhắm lại mắt phân phó Lưu Viện Chính: "Ngươi tận sức đi."
*****************
Mấy ngày sau, Mẫn Hinh tiến cung một chuyến - - sự tình khi đó quá đột ngột, nàng và Mẫn Hành đều còn chưa từ quan, hôm nay tiến cung trả lại cung bài trước lĩnh ở thái y viện và quan phục.
Xong hết thảy, nàng đến dập đầu với Diên Mi.
Diên Mi ở ngoài điện gặp nàng, Mẫn Hinh hành hết đại lễ, quỳ ở nơi đó, trong lúc nhất thời không biết còn có thể nói cái gì, Diên Mi cũng có một chút khó chịu, không nhìn vào nàng, thì thầm: "Đi thôi."
Mẫn Hinh lại dập đầu, nghẹn ngào nói: "Nương nương phải chú ý thân thể, thần... Mẫn Hinh đã viết thành đơn thuốc giao cho Cảnh đại nương tử, nguyện nương nương phượng thể an khang, phúc trạch như biển."
Diên Mi không lên tiếng, Mẫn Hinh lại quỳ một lát rồi hành lễ cáo lui.
Chuyện này cũng không khoa trương, lúc nàng xuất cung cũng có tiểu thái giám cùng nàng chào hỏi, bất quá chuyện trong cung từ trước đến nay khó mà nói, nhóm cung nhân nhìn một cái cũng liền thôi.
Nàng ra cung, tựa ở tường thành chờ, ngửa đầu nhìn trời cao, đầu óc trống rỗng.
Nàng không biết mình đã đứng bao lâu, cho đến khi mặt trời lặn sang tây thiên, chiếu vào nửa bên mặt nàng, Mẫn Hinh quay đầu, trông thấy Phó Trường Khải như cũ đứng cách nàng ba bước, trời chiều chiếu vào trên người hắn, có chút thấy không rõ.
Mẫn Hinh đột nhiên cười cười, cười đến mắt nóng lên.
Nàng xoay người đi lên phía trước, Phó Trường Khải ở sau lưng đi theo nàng, vẫn là con đường đá xanh kia, vẫn là không có ai mở miệng nói chuyện, nhưng ngoại trừ những thứ này này, chắc là, chẳng còn bất kỳ thứ gì giống như lúc trước nữa.
Rất nhanh, con đường đã đến cuối cùng.
Mẫn Hinh đứng lại, trời chiều đem bóng nàng kéo dài thật dài ra phía sau, nàng lại cười cười, nhìn Phó Trường Khải, Phó Trường Khải cũng bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu, hai người đồng thời chắp tay.
Mẫn Hinh: "Phó công tử, bảo trọng."
Phó Trường Khải một hồi lâu mới lên tiếng: "Nàng cũng vậy."
Nhiều năm qua đi, không biết còn có thể gặp lại hay không.
Mẫn Hinh vỗ vỗ trên người mình, nhếch miệng cười, cực lực không cho nước mắt lăn xuống, xoay người đi trước.
Phó Trường Khải đứng ở tại chỗ, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng nàng nữa, cũng xoay người, đi về hướng ngược lại.
......
Hạ tuần tháng sáu, thân thể Tiêu Lan không còn gì đáng ngại, đến cuối tháng, đã lại là long tinh hổ mãnh.
Lúc bước vào tháng bảy, thành Kim Lăng như cái lồng hấp, làm người tâm phiền ý loạn, nhưng mà tại bên trong cơn nắng nóng này, còn có chuyện càng làm cho người ta phiền loạn hơn - - Hung Nô nhiễu loạn.