Ngày đó Tần Uyển ra cung, được Trình Ung mang người đưa đến bên trong một tòa trạch viện phụ cận Hầu phủ ban đầu. Nàng quen thuộc trong cung, nhưng đối với thành Kim Lăng lại có loại cảm giác khoảng cách không thể lý giải, trong đầu lộn xộn, tiến vào trong nội viện nhìn quanh một vòng, Tiêu Lan thậm chí còn sai mấy người cung tỳ ổn thỏa đến hầu hạ, Tần Uyển cũng mặc kệ, ném Thất hoàng tử cho bọn họ, tùy tiện chọn một gian phòng, đi vào liền ngủ mê man.
Một giấc này từ xế chiều trực tiếp ngủ đến trời sáng choang, đúng là khó được.
Lúc tỉnh đầu óc nàng ta trống rỗng, thấy trong phòng xa lạ lại không muốn làm gì cả.
Tiêu Lan có nghĩ tới hay không, bây giờ nói đến còn có ý nghĩa gì nữa đâu?
Chính mình như vậy tới tới lui lui cầu xin một cái đáp án, làm như vậy là vì cái gì? Vì... bất quá là muốn mượn cớ tha thứ hắn, hoặc là, càng hận hắn.
Không, nàng đã cực kỳ hận, không thể hận thêm được nữa.
Đó chính là muốn tha thứ hắn.
Tại một buổi sớm gió rét run rẩy như vậy, hai mắt Tần Uyển trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng ở trong lòng thẳng thắn với chính mình.
Nàng ta mặt lạnh đi tìm Trình Ung, trong lòng tự nhủ cứ tùy tiện đi thôi, nàng ta liền liếc mắt nhìn, như thế nào thì như thế đó, đơn giản là muốn có được câu trả lời thỏa đáng cuối cùng mà thôi.
Trình Ung dẫn nàng ta đi Đạo Tràng Tự.
Tần Uyển đứng ở dưới chân núi, ngó lên trên một cái, trào phúng: "Sao, Hoàng thượng các ngươi cho ta đến nơi đây tụng kinh ngộ phật? Vậy ta nên đến Tê Hà Tự đi, tới nơi này làm gì?"
"Phu nhân đi lên liền biết", Trình Ung làm cái dấu tay "Thỉnh", "Ta chuẩn bị kiệu, phu nhân có cần ngồi kiệu lên núi không?"
Tần Uyển cười lạnh một tiếng, nâng váy bước lên thềm đá.
Trên núi lạnh lẽo, nàng ta bước lên thềm đá cũng không cảm thấy lạnh, đi rồi nghỉ, ngẫu nhiên nhìn xuống dưới một cái còn sinh ra chút thư thái.
Vô luận là ở hoàng cung Kim Lăng, hay là Trung Kinh Hung Nô, nàng ta đều chưa từng tự tại như vậy.
Leo núi hơn nửa canh giờ, đến bên ngoài chùa, nắng sớm chiếu lên, đầu Tần Uyển đầy mồ hôi.
Chỗ thiền viện Tiêu Lan từng ở đã được vây hộ, Trình Ung cầm lệnh bài mới được vào, Tần Uyển đứng ở bên ngoài, nhíu mày: "Hoàng thượng của các ngươi là muốn ta xem một chút hắn năm đó có bao nhiêu không dễ dàng sao?"
Trình Ung không nói lời nào, chỉ đứng ở phía trước chờ.
Tần Uyển tại chỗ phiền loạn trong chốc lát, vẫn là đuổi theo.
Thiền viện không lớn, chỉ một gian thiền phòng một gian sinh hoạt thường ngày, Tần Uyển không khỏi dừng chân, trước mắt hiện lên bộ dáng Tiêu Lan lúc 11, 12 tuổi.
Bị nhốt ở bên trong này, hắn có lẽ chẳng hề dễ chịu hơn so với mình.
Một hồi lâu, Trình Ung dẫn nàng ta hướng thiện phòng đằng sau đi, đi đến một chỗ trong vườn hoa, trong mùa đông, bên trong này toàn bộ là cỏ, vẫn như cũ là một mảnh xanh xanh, hắn ở giữa một chỗ nào đó mở ra một cái nắp thiếc nặng, hướng về phía Tần Uyển gật đầu: "Phu nhân, thỉnh."
Tần Uyển nhíu mi đi tới, nhìn xuống, một mảnh đen ngòm, Trình Ung cũng không nói gì, tự ý giẫm thang đi xuống trước, ít khi, phía dưới sáng đuốc.
Phía dưới còn có mấy cấm quân, mặt không thay đổi nhìn Tần Uyển, Tần Uyển hơi trù trừ, cũng dọc theo thang xuống.
Mấy người đằng sau xuống, trước sau điểm sáng hai cây đuốc, Tần Uyển dần dần thấy rõ - - này là một đường hầm.
Khuyết điểm duy nhất, là quá chật, chỉ đủ hai ba người cùng qua.
Chậm rãi đi vào trong, nàng ta thích ứng với ánh sáng mờ tối bên trong này, phát hiện đường ám đạo này cũng không phải là mới, trên vách tường có dấu vết hun khói, ngón tay Tần Uyển căng thẳng, hỏi: "Đường ám đạo này... thông tới đâu?"
Trình Ung lặng yên một lát, đáp: "Mùa thu năm ngoái lúc tiến cung, chúng ta từng mượn đường từ nơi này. Nhưng đường hầm này thật sự là có chút chật hẹp, thấy được, người làm lúc đầu cũng không nghĩ tới sẽ có quá nhiều người đi qua từ chỗ này."
Thông tới hoàng cung!
Trong lòng Tần Uyển mãnh liệt nhảy dựng, bỗng dưng nâng váy lên bắt đầu chạy, nàng ta hận không thể lập tức chạy đến điểm cuối cùng, nhìn đến đáy thông hướng kia.
Trình Ung ở phía sau nói: "Phu nhân không thể đi quá mau, nếu không chưa tới miệng ra đã váng đầu hoa mắt."
Tần Uyển đã "hoa mắt", lệ nóng che kín đôi mắt, mơ hồ đi về phía trước.
Nàng ta nghĩ đến một khả năng.
Nhìn con đường tối đen thật dài phía trước, nàng ta tựa hồ lại trông thấy buổi tối nhiều năm trước kia.
***************************
Đoan Vương Phủ.
Cuối mùa thu trời tối sớm lại thêm cảm giác thu ý hiu quạnh. Trong đình viện lá ngô đồng rơi đầy đất nhưng đầy tớ bên trong vương phủ lúc này ai cũng đều không có lòng dạ nào quét dọn, tụm ba tụm năm ghé vào một chỗ, căng thẳng chờ tin tức hoặc tốt hoặc xấu.
- - Đoan vương buổi trưa tiến cung, giờ phút này vẫn chưa về.
Đại công tử buổi chiều mang người từ bên trong tuần phòng doanh hùng hùng hổ hổ trở về một chuyến, bọn hạ nhân nghe được hắn cùng mẫu thân mình khắc khẩu, sau đó nghe nói đại công tử cũng tiến cung.
Một lát sau, liên tục có thị vệ vương phủ chờ ở ngoài cung vội vã trở về, thần sắc cực kỳ sợ hãi, đầy tớ nhạy cảm chút đều cảm giác được bên trong phủ khả năng sẽ gặp chuyện không may.
Chính phòng.
Hoắc thị, Tiêu Anh, Tiêu Lan, cùng với Tần Uyển và mẫu thân Tần Uyển đều ở đây.
Hoắc thị đem vài bao đồ châu báu đưa cho tỷ tỷ mình, thúc giục: "Tỷ tỷ mau mang A Uyển đi, ta sai người phòng thủ cửa bên, chậm nữa sẽ không còn kịp!"
Hoắc Dung Dung nước mắt giàn giụa, kéo tay nàng ta, nức nở nói: "Muốn đi cùng đi, lúc trước tỷ tỷ đến tìm nơi nương tựa muội, muội không nói hai lời liền lưu chúng ta trong phủ, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, nay trong phủ có chuyện, ta và A Uyển sao có thể ra đi?"
Tần Uyển cũng vội vàng nói: "Dì chớ nên nói để ta cùng với mẫu thân đi trước, ngài đối với ta như mẫu thân vậy, A Uyển ở chỗ này không đi."
Hoắc thị mím môi, nhìn hai mẹ con nàng, một lát sau, quả quyết nói: "Được, đã như vậy, ta có một chuyện muốn cầu, còn cầu tỷ tỷ đáp ứng ta."
"Đã lúc này còn nói cầu hay không cầu, muội mau nói đi."
Hoắc thị chỉ chỉ Tiêu Anh nói: "Thỉnh tỷ tỷ giúp ta mang A Anh đi trước, liền đến địa phương ta vừa mới nói. Tỷ yên tâm, ta có biện pháp bảo vệ A Lan cùng A Uyển bình an. Qua đêm nay, nếu như ta còn có mệnh ở đây liền mang bọn họ đi tìm tỷ; nếu như ta chết, thỉnh tỷ tỷ thay chiếu cố hai đứa bé, đến lúc đó chỉ ủy khuất A Uyển, chiếu cố A Lan nhiều hơn một chút, để hắn mai danh ẩn tích cả đời là được."
Hoắc Dung Dung cực kỳ hoảng hốt sợ hãi, cũng không có suy nghĩ tỉ mỉ hỏi kỹ càng, chỉ không ngừng lau nước mắt.
Hoắc thị: "Tỷ tỷ chờ chút." Lập tức xoay người ra phòng.
Tần Uyển nhìn về phía Tiêu Lan, nhẹ nhàng chọc cánh tay hắn, "A Lan, đệ còn chịu đựng được không?"
Tiêu Lan ngày hôm trước mới vừa ngấm một trận mưa thu, hôm qua bắt đầu sốt hắn cũng không nói gì, sáng nay nha đầu mới vội vàng báo cho Hoắc thị, Hoắc thị mới vừa nói mấy câu cùng Đoan vương, đang phiền, trực tiếp mắng người ra ngoài.
Đến buổi chiều, Tiêu Lan sốt lên càng thêm lợi hại, cả người mơ màng, đứng ở chỗ này, hai mắt biến thành màu đen. Buổi trưa Đoan vương đi thăm hắn một chuyến hắn vẫn biết rõ, nhưng về sau mơ hồ ngủ, còn không rõ lắm đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nên dùng tay chống bàn dùng sức lắc lắc đầu, hỏi: "Phụ thân và đại ca đâu?"
Tiêu Anh đưa mu bàn tay dán lên trán hắn, "Sao lại thành thế này?!"
Tiêu Lan khoát tay, cổ đau như bị kim đâm, Hoắc thị đi rồi quay lại, bưng năm chén rượu nhỏ đến, trước tại hai đầu trái phải mỗi nơi lấy một ly, đưa cho Hoắc Dung Dung, nói: "A Anh liền kính nhờ tỷ tỷ, nếu có kiếp sau, ta lại báo đáp tỷ."
"Nói gì chứ", nước mắt Hoắc Dung Dung rơi vào trong rượu, Hoắc thị cười cười, cùng nàng đụng chén, cạn đáy.
Chén thứ hai đếm từ trái nàng ta đưa cho Tiêu Anh, Tiêu Anh không nhận, nói: "Mẫu thân, con không đi! Chết thì chết, có gì phải sợ, ta muốn tiến cung đi tìm phụ thân đại ca, hướng Hoàng thượng lấy cái công đạo!"
Một bàn tay Hoắc thị đánh vào trên mặt nàng, trách mắng: "Mẫu thân biết ngươi có can đảm, không sợ chết! Nhưng ngươi có hiểu hay không, tiến cung, ngươi sẽ sống không bằng chết." Nàng ta đem chén rượu nhỏ đưa đến bên môi Tiêu Anh, "Uống hết."
Tiêu Anh nhíu lông mày lại, tiện tay uống rượu, nàng lúc này mới chú ý tới Hoắc thị dùng một bộ chén sứ trắng nhỏ rót rượu, ngày thường vương phủ dùng đều là chén bạc nhỏ.
Tiêu Anh tựa hồ minh bạch cái gì, ngạc nhiên nhìn mẫu thân mình, Hoắc thị nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tay khẽ vỗ mặt nàng, thấp giọng nói: "Đứa bé ngoan, mẫu thân biết con không sợ chết, cũng không hề muốn trở thành tiện tỳ bị nhốt trong cung, chỉ có con đường này. Con yên tâm, mẫu thân tuyệt sẽ không để con phải uống phí chén rượu này. Vừa mới bị đánh đau đi? Sau này sẽ không bao giờ đánh con nữa."
Tiêu Anh nhìn bà ta, lại nhìn mấy chén rượu nhỏ trước mặt, cái gì cũng không nói ra.
Tiêu Lan nghe ra ý tứ đại khái, hắn tất nhiên là không đi, bất quá hắn không có nói thẳng, bưng lên một chiếc trong đó muốn uống, Hoắc thị liếc mắt nhìn, nói: "Chén rượu nhỏ này ngươi nên kính A Uyển trước."
Tiêu Lan nghe thấy thế gật đầu, đưa rượu chén nhỏ cho Tần Uyển, chính mình bưng lên chén còn dư lại kia, đơn giản cúi thấp người: "Biểu tỷ."
Tần Uyển rưng rưng uống rượu.
Hoắc thị đẩy Hoắc Dung Dung cùng Tiêu Anh ra ngoài: "Đi nhanh đi, chậm thêm thật sự đi không được nữa, xe ngựa sẽ chờ ở cửa bên, đi mau."
Hoắc Dung Dung còn nhớ thương nữ nhi của mình, Hoắc thị nói: "Tỷ tỷ yên tâm, liều mạng ta cũng sẽ bảo vệ A Uyển cùng A Lan, huống chi nàng vốn là họ Tần, dính không đến, cùng lắm tới sáng mai, bọn họ liền đi tìm tỷ."
Tần Uyển bởi vì chú ý đến Tiêu Lan nên cũng gật đầu với bà, Hoắc Dung Dung khóc đưa Tiêu Anh rời đi trước.
Tiêu Lan đỡ bên cạnh bàn, cầm lấy cái cốc vừa nãy hít hà, hắn cảm giác mình uống không giống rượu, mà là nước, nhưng ngửi lại đều là mùi rượu, chén Tần Uyển mùi rượu càng nồng hơn.
Đoán chừng là do mình sốt cao quá, mũi miệng đều không còn nhanh nhạy.
Cơ hồ sau khi Hoắc Dung Dung mang Tiêu Anh rời đi nửa khắc đồng hồ, Đoan Vương Phủ bị vây.
Tiêu Lan cầm kiếm, nói: "Mẫu thân đi mau, ta ở bên trong này theo bọn họ tiến cung."
Hoắc thị cười, sờ sờ đầu hắn, nhẹ nói: "Ngươi sẽ vì phụ huynh ngươi báo thù? Đứa bé ngoan, mẫu thân không đi, mẫu thân cùng đi với ngươi."
Sau đó một chiếc xe ngựa có cấm quân trước sau bị áp giải tiến cung.
Tiêu Lan bị gió đêm thổi qua, răng cốt đều run, nhưng hắn đại khái biết rõ phụ thân cùng huynh trưởng đã gặp chuyện không may, một bụng phẫn nộ khiến cho hắn hơi thanh tỉnh một chút, tiếng nghiến răng rõ ràng, hắn liếc nhìn Tần Uyển ngồi đối diện, nhíu mày, vì sao Hoắc thị phải mang nàng cùng vào cung?
Lúc đi qua quảng trường đại điện, Tiêu Lan trông thấy một đống thái giám nhấc theo thùng nước đang rửa sạch mặt đất, nước kia uốn lượn chảy qua, có màu đỏ.
Huyệt thái dương Tiêu Lan đập thình thịch - - hắn đến muộn rồi.
Hoắc thị cúi đầu nhìn nước chảy qua bàn chân mình, cái gì cũng không nói, dắt lấy Tiêu Lan tiếp tục đi về điện Cảnh Phúc, cổ tay Tiêu Lan bị móng tay bà ta nắm rách da.
Đến Cảnh Phúc điện, trong điện cũng ướt nhẹp, xác nhận mới vừa chà rửa qua, đốt Long Tiên Hương mới mùi thơm chun mũi, bọn thái giám ra ra vào vào đang đổi án thấp bị hư và ghế nhỏ, đại thái giám bên cạnh Thái Hòa Đế đang đứng trong điện nhìn chằm chằm Hoắc thị, tựa hồ cũng không ngoài ý, híp mắt cười rộ lên, cong lưng đi ra nói: "Đoan vương phi đã vào cung, mau đi theo nô tài."
Dưới chân Tiêu Lan như mọc rễ, đứng ở cửa đại điện Cảnh Phúc không đi, Tần Uyển nhìn gân xanh trên trán hắn cũng đã hiển hiện ra, vội gỡ tay hắn đang móc ở trên khung cửa ra, đẩy hắn đi.
Trong điện Thái Hòa đế ở rộn ràng người.
Vừa
vào cửa liền có thái giám tiến lên muốn kéo cổ tay Tiêu Lan, Tiêu Lan thoáng nhìn thấy bên cạnh có đặt chén nước, đã biết là muốn làm cái gì, một cước đẩy thái giám kia ngã trên mặt đất, thị vệ thấy hắn trước điện động thủ, hộc hộc đi lên vây quanh hắn, Thái Hòa đế không tức giận mà ngược lại cười, nói: "Khá lắm, không được đả thương hắn."
Tiêu Lan có võ, nhưng đang mang bệnh, tay không tấc sắt, lại là một hài tử còn chưa lớn, không chống đỡ được quá lâu đã bị thị vệ bắt lấy cánh tay, cắt ngón tay nhỏ giọt máu vào chén.
Thái Hòa đế bước thong thả xuống nhìn, một hồi lâu, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Tiêu Lan thấy thần sắc ông ta thì từ từ cười lên - - đây có lẽ là máu của Đoan vương, hắn là nhi tử Đoan Vương Tiêu Đạo Thành!
Tiêu Lan về sau ngẫm lại, có lẽ nên cảm tạ thời điểm đó hoàng hậu Thẩm thị động tay chân, cứ cho là bà ta muốn Tiêu Lan phải chết nhưng thời khắc "quan hệ huyết thống" này, không thể nghi ngờ đã cho Tiêu Lan sức lực để gắng gượng tiếp sau này.
Hoắc thị ở bên cạnh cúi đầu nói vài câu với Thái Hòa đế, Tiêu Lan không nghe rõ nói cái gì, sốt cao khiến cho toàn thân hắn cực kỳ lạnh lẽo, trên người lại bỏng như bàn ủi, hai mắt hắn đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm ngực Thái Hòa đế.
Thái Hòa đế xoay người lại, tựa hồ cũng đang quan sát hắn, sau đó ánh mắt lướt qua hắn, nhìn về phía Tần Uyển phía sau hắn.
Thị vệ đem hai người mang tới thiên điện cách vách.
Tiêu Lan khi đó đã không thể nhìn thấy gì nữa, Tần Uyển thấy hắn nóng rực thì hỏi tiểu thái giám lấy nước nóng, tiểu thái giám đáp lại, không lâu sau, có người bưng chén vào, thị vệ ấn Tiêu Lan muốn chuốc xuống, Tần Uyển liều chết ngăn cản ở phía trước, có tên thị vệ cuối cùng thấp giọng nói: "Chữa bệnh, cứ sốt cao như vậy, không cần làm gì thì bản thân hắn cũng xong rồi."
Tần Uyển cuối cùng tránh ra, vừa khóc vừa nhìn Tiêu Lan uống.
Tiêu Lan một chút cũng không sợ trong thuốc này có độc, rầm rầm vài miếng to liền uống hết, sau đó hắn uống chén nước nóng, thoáng đỡ rất nhiều.
"Có đồ vừa mới rớt trong điện", mặt Tiêu Lan dịu lại, bình tĩnh nói: "Ta đi tìm."
Tần Uyển nhỏ giọng nói: "Ta đi với đệ."
"Không", Tiêu Lan lắc đầu, "Ngươi chờ ở chỗ này."
Tần Uyển có chút sợ, trong điện ấm áp, nàng ta không tự chủ mệt rã rời, trên người cũng bắt đầu loáng thoáng đau, nàng ta phỏng đoán chính mình cũng bị phong hàn, lại hỏi: "Vậy bao lâu đệ sẽ về?"
Tiêu Lan mím môi, quay đầu lại nhìn nàng ta, thấy hai gò má Tần Uyển đỏ bừng, trong mắt cũng hiện ra ánh nước, hắn cảm thấy bộ dáng này tựa hồ không đúng lắm, nhưng cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, nói: "Rất nhanh."
Tần Uyển có chút đau lòng - - Đoan Vương Phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, chính mình thế nhưng còn mệt rã rời muốn ngủ, đúng là không có lương tâm.
Nàng không dám nhiều lời, chỉ đành phải nói: "Vậy đệ mau chút, nếu như ta chờ mà ngủ mất thì đệ nhớ kêu ta một tiếng."
Tiêu Lan gật gật đầu nói: "Biểu tỷ nếu mệt ở nơi này chợp mắt trong chốc lát, lúc đi ta gọi ngươi."
Tần Uyển ừm một tiếng, Tiêu Lan đi tới cửa, tìm người thị vệ mới vừa nãy nói chuyện kia, thị vệ ngăn cản không cho hắn đi, Tiêu Lan vẫy tay đại thái giám canh ở phía trước, nói chuyện.
Đại thái giám: "Ngài rớt vật vậy quý báu gì đó, cần phải đi tìm bây giờ? Một lát rồi đi."
"Quý", Tiêu Lan nói: "Là một chuỗi vòng tay trân châu sinh nhật năm ngoái Hoàng thượng ban thưởng, mới vừa nãy bị các ngươi làm rớt, không phải ai mắt sắc nhìn thấy, giấu riêng rồi chứ?"
Đại thái giám cùng vài người thị vệ liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu nhíu mày, hắn ngừng một chút, lại dẫn theo ý xấu, nhỏ giọng nói: "Vậy được, nô tài mang ngài đi vào tìm xem, ngài ngàn vạn lần không được lên tiếng."
Thị vệ lại nhìn toàn thân hắn một cái, trừ bên hông có ngọc bội thì vật gì cũng không có, chỉ có thể giả vờ không thấy gì.
Cửa điện nhẹ mở ra.
Tiêu Lan cúi đầu tìm đồ, đại thái giám liền đứng ở hướng nội điện, trong điện rất yên tĩnh, dần dần, có chút âm thanh truyền tới, đại thái giám dò xét Tiêu Lan cười xấu xa.
Tiêu Lan lúc đó còn không rõ ràng, nhưng đã cảm giác được nhất định không phải là chuyện tốt, hắn khom người đứng ở trước một cái nến nghiêm túc nhìn cái gì đó, cúi người hướng thái giám vẫy vẫy tay.
Đại thái giám còn tưởng rằng hắn thật tìm được cái gì, đến gần lại cùng nhau xem.
Đúng lúc này, Tiêu Lan nhặt giá nến lên, dùng toàn lực nhắm cổ họng y đâm tới!
Một nhát đánh trúng.
Đại thái giám phát ra một tiếng bi thương ngắn ngủi, mềm đi xuống.
Tiêu Lan chộp lấy giá nến liền đi về phía nội điện.
Thị vệ ở cửa nghe thấy tiếng đẩy cửa vào, Tiêu Lan đã một cước đá văng cửa nội điện, phía trước có một tấm bình phong lớn, hắn đi vòng qua, liếc mắt liền nhìn thấy một thân thể trắng bóng đang nhấp nhô, thế nhưng không cho phép hắn nhìn lần thứ hai, một cây roi từ sau tấm bình phong quất tới, trực tiếp cuốn hắn ngã ra nội điện.
Tiêu Lan không có cảm giác đau, hình ảnh kia ở ngay trước mắt lau không đi, trong dạ dày hắn cuồn cuộn một trận, lập tức ói ra.
Chờ Thái Hòa đế cùng Hoắc thị đi ra, Tiêu Lan ở ngoài cửa đã nôn không ra gì nữa, thân thể hắn lắc lư, nhìn ai cũng đều là hai cái bóng chồng, hắn hôm nay chỗ phạm cũng là tội lớn, nhưng Thái Hòa đế cuối cùng lại không truy cứu, chỉ hạ khẩu dụ để hắn đến Đạo Tràng Tự tĩnh tâm hối lỗi.
Tiêu Lan không biết mình ra hoàng cung như thế nào, lúc thoáng tỉnh táo lại, xe ngựa đã ra cửa đại tư mã, hắn trông thấy Hoắc thị ngồi ở đối diện, vô thức lại muốn ói, mới ra tiếng, Hoắc thị lạnh lùng nói: "Nhịn xuống cho ta!"
Tiêu Lan căm tức nhìn nàng ta: "Phụ thân, huynh trưởng máu tươi chưa khô! Mẫu thân thế nhưng, thế nhưng..."
"Thế nhưng như thế nào?" không giống hắn đang nổi giận, Hoắc thị bình tĩnh thần kỳ, lúc bà ta nhìn về phía Tiêu Lan, cuối cùng cũng có vẻ mặt của mẫu thân nhìn con mình, ôn hòa mà trang nghiêm nói: "Ngươi tưởng ta không khuất nhục? Không, Tiêu Lan, ta so với ngươi khuất nhục gấp trăm lần. Nhưng là Đoan Vương Phủ chỉ còn dư lại ngươi nhất đường huyết mạch, thánh chỉ định tội danh phụ thân ngươi là mưu nghịch, ta muốn bảo vệ ngươi một mạng, chỉ có thể ra hạ sách này. Ngươi là nhi tử ta, ca ca ngươi đã bỏ mạng dưới đao, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi lại chết ở trước mặt ta."
Tiêu Lan bị nàng ta nói thế, nhất thời cái gì cũng nói không nên lời, cắn chặt môi.
"Đừng như vậy", Hoắc thị duỗi tay bóp quai hàm hắn, "Ngươi có thể vẫn cảm thấy mẫu thân không thương ngươi, nhưng ngươi không biết, mẫu thân vì ngươi, cái gì cũng có thể nhịn xuống."
Ngoài miệng Tiêu Lan buông lỏng ra nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Hắn dùng lực thở một ngụm, đột nhiên phát hiện ra trong xe thiếu một người, vội vàng nói: "Đợi chút, đợi chút, mẫu thân, biểu tỷ còn trong cung! Ta đã quên gọi nàng dậy!"
"Gọi nàng ta làm cái gì?" Hoắc thị giúp hắn lau máu trên khóe miệng, "Gọi nàng ta đi theo ngươi vào Đạo Tràng Tự hay là đi Tê Hà Tự với ta? Tuổi còn trẻ đã làm một tiểu ni cô? Đừng duyên cớ làm trễ nãi nàng ta."
Tiêu Lan nhíu mày: "Vậy cũng không thể..."
"Nghe lời", Hoắc thị đè lên bả vai hắn, Tiêu Lan trải qua chuyện kia, đã nghĩ tới chuyện khác, hắn lắc lư lay động muốn nhảy xuống xe, nói: "Mẫu thân đợi chút, ta đi đón biểu tỷ ra."
Hoắc thị nhàn nhạt nhìn hắn: "A Lan, rượu kia là ngươi tự mình đưa cho nàng ta."
Toàn thân Tiêu Lan chấn động, chậm rãi xoay người, cứng ngắc đến gần vài bước, lắp ba lắp bắp hỏi: "Mẫu thân, mẫu thân là không phải là, có phải hay không cho biểu tỷ dùng... Dùng thuốc gì rồi?"
Hoắc thị nhìn hắn, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ vươn người ra sờ sờ đầu hắn, nói: "A Lan, mẫu thân già rồi, ngươi hiểu không?"
Toàn bộ trời đất của Tiêu Lan quay cuồng, không nhịn được, cắm đầu ngã quỵ trên mặt đất.
Tỉnh lại, đã mê man hai ngày hai đêm trong Đạo Tràng Tự.
......
Một chút chuyện lúc trước Tần Uyển có biết được, chuyện không biết thì nàng ta cũng không muốn nghĩ, dù sao thứ nàng ta cần tìm cũng không về được nữa.
Ngón tay nàng ta sờ soạng một đường trên vách tường, dính đầy bụi đất, cọ xát còn có chút đau, nhưng nàng ta không quan tâm, nàng ta đã trông thấy cửa động mờ sáng phía trước, chỉ muốn chạy đi để xác định suy nghĩ trong nội tâm.
Nhưng khi tới gần, nàng ta lại trù trừ không bước tiếp.
Trình Ung: "Phu nhân yên tâm, lối ra cũng có người phòng thủ, ra ngoài là được."
Tần Uyển liếc hắn một cái, chậm rãi bước ra cửa động.
Trước mắt rộng mở sáng chói.
Cách đó không xa, là thông hướng cung thành.
Tần Uyển trong một khắc kia, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tiêu Lan đã nghĩ tới cứu nàng ta, thật sự đã nghĩ tới.
Đơn thuần nghĩ cứu nàng ta cũng tốt, vì day dứt cũng được, vào lúc hắn vẫn chưa thành thục như bây giờ, hắn đã nghĩ tới, rồi sử dụng biện pháp ngốc nghếch này.
Mà thôi.
Tần Uyển quay đầu lại nhìn đường mật đạo này một chút, vừa đen vừa dài, giống như tương lai phía trước của nàng ta, nàng ta muốn bị vây ở bên trong, hay vẫn là bước ra, xem nơi có ánh sáng đây?
Tần Uyển ngồi trên mặt đất tháng chạp lạnh như băng, khóc nức nở.
Nàng ta vùi mặt vào đầu gối, thật lâu sau, nói: "Nói với Hoàng thượng các ngươi, ta muốn gặp mặt thái hậu."