Tĩnh dưỡng ba ngày, đám người Trình Ung cảm thấy bọn họ thật sự không thể tiếp tục nằm ì được nữa.
Hơn hai mươi người đều là binh sĩ, thân thể khôi phục mau, nguyên cả ba ngày đều rót thuốc, nguyên một đám cảm thấy mình có thể bay lên
luôn.
Trời chưa sáng Tiêu Lan đã mang theo người đi ra ngoài, buổi tối lại choàng bóng đêm trở về, liên tục khoảng mười ngày, rừng núi, đồng
ruộng, phố lớn, ngõ nhỏ... mọi thứ bên trong thành Bộc Dương đều được sờ soạng qua một lần.
Trình Ung chỉ vào một mảnh rừng núi bọn họ vừa chui ra nói: “Bên trong này thích hợp để diễn tập.”
Tiêu Lan gật đầu: “Địa thế cao, cây dày, bên trong lại rộng rãi,
người ở trong có thể tụ tập có thể phân tán, là một chỗ tốt.”
Trình Ung: “Thuộc hạ còn có một vị huynh đệ, trước kia từng được Hầu gia cứu ở Ô Tôn, sau khi trở về thì tìm được hắn, chúng ta chia ra đi
hai đường, nhận được thư biết Hầu gia muốn đến Dĩnh Xuyên thì đã hẹn
trung thu sẽ gặp lại, bọn họ trên dưới khoảng trăm người. Thuộc hạ bất
lực, không thể thay Hầu gia chiêu được nhiều người ngựa.”
Chuyện Trình Ung kể là lúc Tiêu Lan đi sứ Ô Tôn nên cũng biết, lúc ở phía tây sông Châu Nhân, hắn ta bất hạnh bị người Ô Tôn bắt đi làm mã
nô (nô lệ trông coi ngựa), lúc Tiêu Lan nhìn thấy, hắn ta đang bị một
con ngựa điên kéo phía sau, gần hấp hối.
Tiêu Lan thỉnh tiểu vương tử Ô Tôn một cái nhân tình, đánh cuộc dùng tên bắn cứu hắn ra, miễn cho hắn bị chết dưới chân ngựa ở Ô Tôn.
Sau này hắn biết được Tiêu Lan muốn đến Dĩnh Xuyên nên cố ý chờ ở
Giang Đô, bây giờ sắp hội ngộ, nên rất vui mừng, chỉ là người hơi ít một chút, Tiêu Lan nói: “Công sức mấy tháng nay cũng đã làm khó ngươi, binh quý ở chỗ tinh nhuệ không quý nhiều, người ngươi tuyển được đều khá
tốt”
Trình Ung gãi gãi đầu, lại nói: “Đã mấy ngày rồi mà người Hung Nô còn chưa có động tĩnh.”
Ban ngày, bọn họ thỉnh thoảng hay ra khỏi thành, mấy lần đều không
gặp người Hung Nô, thăm dò được chút biến động nào thì cũng thuận tiện
báo cho Thường Tự một tiếng, thường xuyên qua lại, thủ binh cửa thành
cũng quen mặt bọn họ.
”Các ngươi thăm dò tới chỗ nào rồi? Sông Lạc Hà?”
”Vâng, mấy ngày nay trời mưa, Lạc Hà dâng cao, hơn phân nửa là người Hung Nô không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
”Vẫn phải lưu tâm một chút”, Tiêu Lan suy nghĩ, “Thăm dò con sông đó từ trên xuống dưới một lần.”
Trình Ung lĩnh mệnh, hôm nay bọn họ trở về khá sớm, vào trong viện, Tiêu Lan không thấy Diên Mi trong phòng, “Phu nhân đâu?”
Đào Hoa mím môi chỉ chỉ về Tây viện, “Phu nhân ở dưới bếp.”
Hử? Tiêu Lan thầm nghĩ, thích cái này? Quả dưa ngốc kia còn biết làm cơm?
Hắn vẫn đi vào thư phòng vừa mới tu sửa xong ngồi một lúc, xem bản
đồ địa phương, - - ngày thứ hai vào ở sân nhỏ hắn đã lập tức bảo người
đưa cho Lưu thái thú một trăm lượng bạc, xem như là tiền mua lại trạch
viện này. Lưu thái thú nước mắt ròng ròng, nhìn chằm chằm bạc kia nguyên một buổi trưa, ông trời thật có mắt, trừ mỗi tháng có một chút bổng
lộc, đã bao lâu rồi ông ta chưa thấy qua bạc trắng chứ? Có thể cuối cùng lại phải tặng lại nên nói thẳng là không dám không dám, dù sao sân nhỏ
này cũng không đáng một trăm lượng, Tiêu Lan lại phái Trình Ung đưa một
chuyến nữa, nói nếu còn dư thì cũng là cảm ơn ông ta đã trước sau lo
liệu, lúc này Lưu thái thú mới ngậm lệ nóng nhận lấy.
Ông ta cảm thấy Tiêu Lan rất phúc hậu, chính mình cũng có đi có lại, qua hai ngày liền đem tình hình Bộc Dương mấy năm nay ông ta nhậm chức
đưa cho Tiêu Lan, cả một xấp dày. - - dù sao người ta đến là để tuần
tra, sớm muộn cũng phải xem cái này một chút.
Xem đã nửa nén hương, Tiêu Lan cảm thấy đói nên ra bên ngoài, quét
mắt một vòng, không có động tĩnh nên hơi ngẩn người, trong đầu hắn hiện
ra cảnh trong phòng bếp đang bốc cháy đầy khói, quyết định tự mình đi
xem một chút.
***********
Diên Mi và Bạch Thiến đều đang ở trong phòng bếp, thái dương lấm tấm mồ hôi.
Bạch Thiến xuất thân là ngư dân, làm việc bếp núc cũng thành thạo,
đặc biệt là tay nghề làm cá, bất quá Dĩnh Xuyên không thể so được với
Kim Lăng, hôm nay chỉ có mấy con cá trắm đen Trình Ung bắt được dưới
sông, nữ đầu bếp giúp nàng ta mổ bụng cá, Bạch Thiến rửa sạch tay, đem
cá trắm đen chia làm hai, rồi lấy một phần cắt thành từng lát mỏng, đầu
tiên là ướp nước tương cho thấm, sau đó trộn lòng trắng trứng đã đánh
vào, đợi dầu trong chảo nóng lên thì bỏ vào, dùng muôi đảo đều, cuối
cùng nêm thêm gừng, tiêu và lá trà, nhìn mà muốn chảy nước miếng.
Diên Mi hít hít mũi, mắt nhịn không được vòng tới vòng lui trên con
cá, Bạch Thiến lại đem cá trắm đen còn lại cắt thành khối lớn, chiên lên cho đến khi mặt ngoài vàng óng ánh, nêm thêm tương, dấm chua, rượu,
đường, để nhỏ lửa đun cho ngấm, mùi thơm tỏa ra bốn phía, làm bụng mọi
người kêu ùng ục.
Tiêu Lan ngửi thấy mùi thơm bước vào sân nhỏ, trong bếp cũng không
rối loạn như hắn nghĩ, mà là khói bếp hòa với hương thơm của thức ăn,
hắn thấy Diên Mi mặc một cái tạp dề màu xanh, đứng bên cạnh lò, (Diên
Mi) nhìn cái nồi trên lò một chút, rồi lại nhìn chằm chằm Bạch Thiến một chút.
(editor: Diên Mi nấu thịt còn Bạch Thiến nấu cá, cái nồi trên lò là của DM.)
Nữ đầu bếp nhìn thấy hắn tới thì vội hỏi: “Ai nha, sao Hầu gia lại đến nơi này chứ? Trong bếp nhiều khói bụi, coi chừng dính lên người.”
Diên Mi và Bạch Thiến nghe thấy tiếng đều xoay người lại, bây giờ
trời còn nóng, đầu hai người đều đầy mồ hôi, Diên Mi đang ngồi xổm dưới
đất nghiên cứu cái lò, bây giờ mới đi ra, Đào Diệp vội vàng lấy khăn ra
lau mồ hôi cho nàng, bên cạnh Bạch Thiến không có nha đầu, cũng không
nhiều chuyện, yên lặng đứng sau Diên Mi.
Tiêu Lan liếc nhìn hai cái nồi trên lò, hỏi: “Nấu cái gì vậy?”
Diên Mi nói: “Thịt.”
Tiêu Lan gật gật đầu, hắn ở trong chùa đã lâu, mặc dù sau khi trở về cũng không phải là hoàn toàn ăn chay, nhưng bình thường thiên về thanh
đạm, nữ đầu bếp chú ý khẩu vị của hắn, ít khi nấu thịt, hắn đoán là Diên Mi thèm ăn.
Cơm tối dọn lên, Tiêu Lan ăn hai cái thì trong
lòng hiểu rõ, - -
ngày thường, Bạch Thiến nhất định là để ý, hắn không thích ăn thịt nhưng ăn cá, thích ăn ngọt và nhạt, hai món ăn Bạch Thiến làm vừa đúng.
Nàng ta hiểu phải nịnh nọt đúng ý. Tiêu Lan lại liếc nhìn Diên Mi
đối diện, nàng đang uể oải ăn rau cuốn thịt, bên trên là một tầng cải
dưa, nhai hai cái, quai hàm phồng bự, hoàn toàn không nhìn thấy tế nhị
trong mắt hắn.
Tiêu Lan để đũa xuống, ung dung lau khóe miệng một chút, nhướn mày hỏi nàng: “Nấu hai nồi, ăn được hết không?”
Diên Mi cũng không vội trả lời, nuốt đồ trong miệng xuống, lại từ từ uống một ngụm nước rồi mới nói: “Cho huynh, bọn họ.” Nàng chỉ chỉ ra
ngoại viện.
- - Nàng đang nói đám người Trình Ung.
Hiếm thấy. Nhưng là nên như vậy.
Trong lòng cảm thấy rất hợp ý lại hơi kỳ diệu, hắn cảm thấy mình đã
hiểu được một chút suy nghĩ của Diên Mi, dần dần nhận ra Diên Mi cũng
không phải là không thích nói chuyện với người khác, mà là có lúc, căn
bản “người khác” không ở trong mắt của nàng.
Nàng vẽ một cái vòng quanh mình, chỉ muốn phản ứng với những thứ nằm bên trong cái vòng đó.
... Trước mắt có người khác được đưa vào trong vòng này?
Ngón tay Tiêu Lan nhẹ nhàng gõ xuống góc bàn: “Không cần như vậy,
vết thương mấy ngày trước còn chưa tốt lên, không thể ăn dầu mỡ, nàng
quan tâm bọn họ như vậy ta đã rất vui.”
Người Diên Mi tiến lên phía trước, mắt chớp chớp, nói: “Huynh với bọn họ không giống nhau, ta chỉ nghĩ tới huynh.”
Bất ngờ được rót mật mà không kịp chuẩn bị, nhất thời Tiêu Lan không phản ứng, Đào Diệp ở phía sau nghe được, mặt đỏ lên, vội vàng giúp đỡ
giải thích: “Mấy ngày nay, Hầu gia hay ở bên ngoài, có lúc cơm cũng
không kịp ăn, phu nhân vẫn ghi nhớ, hôm nay, từ sáng đã bắt đầu hầm
thịt. Làm cũng không dễ dàng, lửa không lớn nhưng không được ngừng,
người không thể rời đi, phải ba, bốn canh giờ, làm cho cả người phu nhân nóng đầy mồ hôi. Thịt này có thể mang theo, ăn kèm với dưa muối, vừa
thơm vừa đỡ đói.”
Kỳ thật, Đào Diệp cũng không chắc là ý của Diên Mi có phải thế này
hay không, nhưng nàng vẫn biết là nó có ích cho chủ tử nhà mình, không
nghĩ rằng, mới nói xong thì Diên Mi cẩn thận nhìn nàng một cái, gật đầu, đúng là cái này.
Tiêu Lan không nói lời nào, hắn vốn đã thả đũa, giờ lại cầm lên, học Diên Mi hồi nãy, lấy rau cuốn một miếng thịt, vừa cho vào miệng thì
hương thơm nồng đậm, miếng thịt non mềm, hoàn toàn không ngấy, hương vị
bất ngờ rất ngon.
- - Tiêu Lan lại ăn thêm hai miếng.
Buổi chiều, Diên Mi bắt đầu nháo khát nước, mắt của nàng cũng không mở to, nhíu mi lầm bầm, “Đào Chi, muốn uống nước.”
Tiêu Lan đứng dậy đi lấy nước cho nàng, lấy tới rồi Diên Mi vẫn còn
nằm, chỉ hé miệng muốn uống, Tiêu Lan dừng một chút, chỉ có thể cong một chân lên, nghiêng người đỡ nàng, trung y đụng phải dây đỏ, chuông nhỏ
khẽ rung lên, một tay Tiêu Lan giữ chặt bả vai Diên Mi, đoán là nàng sẽ
đẩy mình, bởi vì hắn vượt qua ranh giới.
Diên Mi uống một ngụm nước, cảm thấy có người dựa vào gần, quả nhiên đẩy một cái, mở nửa mắt ra nhìn, đến khi nhìn rõ là hắn thì lại buông
ra, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng uống tiếp.
Nàng quá khát rồi, năm ba ngụm uống sạch trơn, có nước dính vào ngón tay Tiêu Lan, nàng theo bản năng đưa lưỡi ra liếm một cái, nếm thấy
nước thì dứt khoát ngậm luôn ngón tay hắn vào trong miệng, mút hai cái.
Hắn điều chỉnh cánh tay đã tê rần, cái ly rớt lên ngực Diên Mi, Diên Mi nhíu mày hừ hừ, lại cảm thấy mút không ra nước thì đẩy tay hắn ra,
xoay người ngủ.
Một ly nước ấm xuống bụng, hắn yên lặng, chợt nghĩ lúc Diên Mi ở
trong kinh cũng không có thói quen nửa đêm uống nước, hình như... mấy
ngày nay mới thỉnh thoảng nửa đêm nháo khát.
Thức ăn mặn? Hay là Diên Mi không quen ở chỗ này, còn chưa thể thích ứng được?
Tiêu Lan thu lại suy nghĩ, do dự có nên đánh thức Diên Mi hay không, hỏi một chút xem lúc ở nhà nàng có thói quen này không.
Đang nghĩ ngợi, cửa bên ngoài được gõ hai cái nhẹ nhàng, Đào Diệp nhẹ giọng bẩm: “Hầu gia, Hầu gia?”
”Chuyện gì?”
Đào Diệp nghe thấy người đã tỉnh, vội vàng nói: “Trình đại nhân ở cổng trong, nói có chuyện gấp tìm ngài.”
Tiêu Lan khoác y phục đi ra, nhìn trong phòng, lại phân phó, “Đi vào phòng canh chừng đi, lúc phu nhân cần thì gọi người.” Đào Diệp vội đáp
lại, đi vào phòng.
Ra cổng trong, quả nhiên thấy Trình Ung đang đợi, thấy Tiêu Lan thì
lập tức báo: “Hầu gia, người Hung Nô hơn phân nửa là muốn tấn công Nhữ
Dương!”